Chương 90: Người thông thái không bao giờ tin những lời đồn.
Các vị chu sinh có mặt ở đó đồng loạt hướng về phía Nghị môn, tiếng ồn ào bên ngoài sân cũng nhất thời trở nên yên tĩnh. Một lát sau, ba vị quan thân dõng dạc cùng bước vào, đứng giữa chính là Tri phủ Thiệu Hưng Từ Thời Tiến, bên trái là người có thân hình cao lớn phốp pháp, dung mạo hiền hoà - Trương Nhữ Sương, bên phải là nho sĩ trung niên - Lưu Tông Chu.
Hầu Chi Hàn, Vương Tư Nhâm và Tôn giáo dụ đã ngồi trong Minh Luân đường, thấy vậy thì vội vàng chạy ra nghênh đón, chắp tay thi lễ rôi đón họ vào đại sảnh. Hầu Chi Hàn mời phủ tôn đại nhân ngôi giữa, Từ Thời Tiên xua tay cười nói:
Hôm nay là Khải Đông huynh và Tôn giáo dụ kiểm tra đánh giá chế nghệ của cháu họ ông, tại hạ chỉ là đúng một bên xem thôi, ha ha, đúng một bên xem thôi.
Nói rồi y ngồi xuống một chỗ bên sườn Minh Luân đường. Đám người Trương Nhũ Sương, Vương Tư Nhâm cũng lần lượt vào chỗ ngồi.
Từ Tri phủ nhìn các vị chu sinh Sơn Âm đã tề tựu đông đủ trong sinh đường, hỏi:
Cháu họ Trương Giới Tử của ông là vị nào? Trương Nguyên tiến lên trước, thi lễ nói: - Trương Nguyên bái kiến phủ tôn đại nhân. Từ Tri phủ tươi cười nói:,
Quả nhiên là tuổi trẻ anh tuấn, bản chủ nghe nói người có tài nghe một lần nhở ngay, có thể nhắm mắt đánh cờ. Đúng là hiếm có, hiếm có.
Trương Nguyên cung kính đáp:
Đa tạ phủ tôn đại nhân khích lệ, những lời đồn đại khó tránh khỏi có phần phóng đại, tiểu tủ chỉ là khổ công tĩnh tâm đèn sách mà thôi.
Vương Tư Nhâm mỉm cười nhìn Trương Nguyên, nghĩ thầm: "Kẻ mà không kiêu ngạo, không hiểm nịnh, trông thấy quan lớn mà vẫn không tỏ về e sợ thì tất có tiền đồ.” Rồi quay đầu lại nhìn lướt qua con gái Anh Tư đang đứng phía sau. Vương Anh Tư hai mắt mở to, cười cười nhìn Trương Nguyên đang đứng dưới sảnh đường, không để ý thây phụ thân đang nhìn mình.
Từ Tri phủ ra hiệu cho Trương Nguyên lui sang một bên rồi quay sang hỏi Tôn giáo dụ: - Các cho sinh đều đã đến đông đủ cả rồi chứ?
Tôn giáo dụ vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, cung kính đáp:
Khởi bẩm phủ tôn, năm mươi bốn chữ sinh đạt nhất và nhị đẳng của bổn huyện trong kì Tuế khảo năm trước, thì năm mươi một người có mặt, còn hai người không tới, một người bị ốm, một người thì đang phải để tang.
Vậy còn một người nữa thì sao? Lý do là vì sao mà không tới?
Từ Tri phủ hỏi. Tôn giáo dụ đáp: - Còn một người là cháu họ của Diêu Phục, Dương Thượng Nguyên. Diêu Phúc cũng chưa tới. Dương Thượng Nguyên giờ cũng có thể coi như một nhân vật "nổi tiếng” ở Sơn Âm rồi. Từ Tri phủ khẽ mỉm cười, nói:
Mau cho người đi giục, chẳng lẽ để bao nhiêu người đợi hai người đó hay sao.
Hầu Chi Hàn bèn lệnh cho bổ đầu Lưu Tất Cường và người gác cổng của học thụ đi giục Diêu Phục nhanh chóng tới Nho học.
Lưu Tất Cường và kẻ gác cổng không dám chậm trễ, vội vàng chạy từ Nho học cung tới dinh thự của Diêu Phục bên sông Phủ. Quãng đường hơn ba dặm, hai người chạy một mạch không dám ngơi nghỉ phút nào. Tới bờ sông Phủ thì đã thấy một đám người đang thi nhau gào thét trước của Diêu phủ:
Diêu xúi bẩy kia, cút ra đây mau!
Diêu tim đen, tên chuột nhắt, tên rùa rụt cổ, ra nhận chết đi!
-Nếu còn không ra ta sẽ xông vào đó phá sập Diêu phủ của lão mới thôi.
Bổ đầu Lưu Tất Cường vừa giật mình lại bực bội, ở đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy. Diêu Phục đúng là đã đắc tội với nhiều người, nhưng những người này hò hét ngoài này đúng là làm mất trật tự quả!
Không sai, tên đang gào thét hăng nhất hội đó chính là đám thanh kỹ thiếu niên Khả Xan Ban nhà Tây Trương, bình thường vốn đã quen với việc luyện giọng, hôm nay đúng là dịp để "trổ tài” rồi.
Đặt biệt là Mã Tiểu Khanh vấn chuyên diễn những vai trầm lặng ít nói, hôm nay cũng quyết tỏ ra ta đây chẳng kém ai, gân cổ lên gào như muốn thét sập cả cái phủ họ Diêu này mới thôi. Cổng dinh thự của Diêu Phục vẫn đóng chặt, bên ngoài toàn là những trứng thối, bùn đất và rác rưởi - tác phẩm của đám người Khả Xan Ban do Trương Ngọc Trương Yến Khách dẫn tới. Trong khi đám người đó đang thi nhau gào thét giục Diêu Phục phải ra mặt thì Trương Ngọc đang ngồi ung dung trên một tảng đá lớn ven sông xem trò hay. Mặc dù trời đang rất lạnh nhưng với không khí náo nhiệt như vậy, gã vẫn ung dung ngồi rung đùi coi thành quả trước mắt.
Ngay cả chính bản thân gã cũng không ngờ rằng sự việc lại đến mức này, ban đầu gã chỉ dẫn mây thanh kỹ to mồm nhất, giọng khỏe nhất trong đám Khả Xan Ban và hai mươi mây gia nô đền gây sức ép với Diêu Phục, ai dè càng quát càng hăng, có kẻ lại còn muốn xông vào đạp đổ cả cổng dinh thự nhà họ Diêu nữa. Cũng may là gã đã kịp thời ngăn lại.
Lưu Tất Cường trông thấy Trương Ngạc thì biết ngay kẻ cầm đầu đám người này nhất định là gã chủ chả còn ai vào đây, bên cùng người gác cổng ở học thụ qua chào hỏi. Trương Ngạc vừa trông thấy hai người thì mừng như bắt được vàng, hỏi:
Hầu Huyện lệnh sai các người tới áp giải Diêu Phục tới Nho học phải không?
Lưu Tất Cường nói: - Vâng, nhưng cứ thế này... Rổi hướng mắt về phía cổng lớn nhà họ Diêu, nói: - Làm sao để gọi ra được đây?
Đi theo ta.
Trương Ngạc nhảy xuống khỏi tảng đá, lệnh cho gia nô mở đường, lại lệnh cho đám người vẫn đang hò hét không biết mệt kia dùng lại:
Quan sai đến rồi, tạm dừng, tạm dừng.
Lưu Tất Cường tới thì cánh cổng Diêu phủ vô cùng bẩn thỉu, chẳng có cách nào gõ cổng được nữa, bên phải dùng chân đá "Cạch, cạch, cạch”, đồng thời là lớn:
Diêu tú tài, Diêu tú tài, tiểu nhân là Lưu Tất Cường, phụng mệnh Hầu huyện tôn và Tôn giáo dụ tới, mời Diêu tú tài mau chóng tới học thụ. Từ tri phủ đã ngồi đợi ở đó rồi, xin Diêu tú tài đùng chậm trễ nũa.
Lúc này Diêu Phục lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, lệnh cho mười mấy tên gia phả cường tráng sẵn côn bổng trong tay, đứng canh ở tiền viện để phòng đám người đang gào thét bên ngoài kia phả cổng xông vào.
Dương Thượng Nguyên cũng đang ở đó, giễu bộ mặt tang thương như cha chết, nói: - Lẽ ra cậu phải sớm tới đó rồi mới phải, những người này dù thế nào cũng không dám đến học thụ chủi mắng đâu.
Diêu Phục tức giận, nói:
Giờ nói những lời này phỏng có ích gì, ta còn có thể ra ngoài sao?
Chợt nghe ngoài của truyền đến tiếng của bổ đầu Lưu Tất Cường, Diêu Phục thở phào một tiếng, rón rén đến gần của chính, cao giọng nói:
Lưu bổ đầu, mau đuổi hết đám người đang làm ầm ĩ trước cổng nhà ta đi trước đã, bằng không đừng hòng bắt ta ra mặt.
Lưu Tất Cường đáp:
Ngài cứ mở cửa ra đi, không ai dám làm gì ngài đâu. Mau lên, huyện tôn, phủ tôn đều đang đợi ngài đó. Diêu Phục liền chỉnh lại khăn áo cho thẳng thớm rồi quay sang cháu trai Dương Thượng Nguyên, nói: - Đi. Hôm nay phải quyết một trận rồi.
Cổng lớn của Diêu phủ mở ra, Diêu Phục đi trước, Dương Thượng Nguyên phía sau, hai người ngồi trên hai chiếc kiệu mây
Năm, sáu gia nô đúng xếp thành hàng bên hai kiệu mây. Khi hai chiếc kiệu vừa xuất hiện thì lập tức tiếng ồn ào lại vang lên, Lưu Tất Cường sọ Diêu Phục sợ hãi mà rút về, bèn quay xuống cao giọng nói:
Chư vị bà con, chư vị bà con, phủ tôn và huyện tôn đại nhân đang cần triệu kiến Diêu tú tài, các vị đùng làm cản trở nữa.
Rồi quay về phía hai chiếc kiệu vung tay lên, nói:
Đi mau.
Hai chiếc kiệu mây lập tức được nâng lên, đua Diêu Phục, Dương Thượng Nguyên đi nhu bay tới học thụ Sơn Âm năm dưới chân núi Long Sơn. Lưu Tất Cường và người gác cổng học thụ cũng nhanh chóng bám theo sau.
Trương Ngạc thu quạt lại, chỉ về phía Tây như đang chỉ huy thiên bình vạn mã:
Đám người đó đã tới học thụ rồi, xem xem lão Diêu Hắc Tâm tội ác chồng chất kia hôm nay sẽ đối phó thế nào với Giới Tử. Ha ha...
Rồi gã ngồi lên kiệu để hai tên hầu nâng lên chạy như bay về phía cầu Quang Tương tới học thụ Sơn Âm.
Trương Ngạc trong lòng tự cân nhắc: "Diêu hắc tâm vẫn có cháu trai lão là Dương Thượng Nguyên hết mục kính trọng, răm rắp nghe theo lão. Ta phải khiến cho hai tên này trở mặt thành thù với nhau mới được.”
Nghĩ rồi gã liền lệnh cho người hầu đuổi theo sát kiệu của Dương Thượng Nguyên, nói vọng sang: - Dương huynh chờ chút, ta có chuyện muốn nói với huynh.
Dương Thượng Nguyên thấy Trương Ngọc nói năng khách khí như vậy, hỏi lại:
Trương huynh có chuyện gì vậy?
Trương Ngạc nói: - Dương huynh hôm nay đã xác định chắc chắn là sẽ đứng về phía lão Diêu Hắc Tâm kia rồi ư?
Dương Thượng Nguyên cười lạnh không đáp, câu này mà cũng phải hỏi. Trương Ngọc vẫn kiên trì, nhẫn nại hỏi tiếp: - Dương huynh chẳng lẽ chưa nghe qua những lời người ta đang đồn ầm về Diêu Hắc Tâm hay sao?
Dương Thượng Nguyên bĩu môi nói:
Người thông thái không bao giờ tin những lời đồn. Những lời đơn đặt đó chỉ là do người ta thổi phồng lên để bôi nhọ thanh danh cậu ta thôi, ta quyết không tin.
Trương Ngọc giận tím mặt, vỗ vỗ vào thành hiệu, nói:
Vậy chuyện vợ huynh Phan thị và Diêu Phục thông dâm, huynh cũng không tin chứ?
Dương Thượng Nguyên đỏ mặt tía tai, tức giận quát: - Ngươi ngậm máu phun người, ta sẽ tố cáo ngươi. Hai tay y nắm chặt lấy thành hiệu, túc đến run cả người. Trương Ngạc cười khẩy, lắc đầu nói:
Dương huynh hẳn là đang rất đau buồn rồi, ta cũng không đành lòng nói với huynh những chuyện như vậy nữa, huynh tự mình dần dần tìm hiểu nhé, nhớ suy nghĩ cho kĩ. Ha ha, người thông thái không bao giờ tin vào những lời đồn ư? Mẹ kiếp, cái bọn thông thái chết dẫm!... Ha ha...
Kiệu của Diêu Phục đã hạ trước cổng học thự, lão gọi với ra đằng sau: - Thượng Nguyên, Thượng Nguyên, mau lên.
Dương Thượng Nguyên phẫn nộ nhìn Trương Ngạc. Trương Ngạc nói:
Phủ tôn, huyện tôn đều ở trong đó đấy, nguoi mau đi tố cáo ta đi, nhanh!
Dương Thượng Nguyên trong lòng vô cùng tức tôi. Diêu Phục đang sốt ruột chờ y nên cũng không để ý lắm đến vẻ mặt như đâm lê của y lúc này, nói:
Ban nãy ta vội quá, đường thì xóc nên giữa đường lỡ làm rơi mất khăn đội đầu rồi. Đưa khăn của người ta mượn tạm nào.
Rồi không đợi cho cháu trai kịp phản ứng, lão liền tháo khăn đội đầu của Dương Thượng Nguyên xuống, đội lên đầu mình rồi đi vào trong học thụ, nói với ra sau mà không thèm quay đầu lại:
Ngươi hai người hâu quay về tìm cho ta đi.
Dương Thượng Nguyên sờ lên đầu, thấy khăn không còn nữa, vậy thì làm sao vào gặp quan trên được đây? Chẳng còn cách nào khác, y đành phải nghe lời cậu, lệnh cho người hâu quay về tìm khăn cho lão, đúng lúc đó thì lại thấy một kẻ hầu nhà Tây Trường đang cầm một chiếc khăn vuông chạy tới, vừa đi vừa hô:
Dương tú tài, đây là khăn của ngài sao?
Dương Thượng Nguyên vừa thấy chiếc khăn bị dính rau vào, lại đang bực sẵn trong người, hét lên tức tối:
Ai cho mày làm bẩn khăn của tao hả ?
Tên người hâu này chính là Năng Trụ, bị Dương Thượng Nguyên quát cho như vậy thì vung tay một cái không thương tiếc. Chiếc khăn tung lên rồi nằm gọn dưới mũi chân Dương Thượng Nguyên. Năng Trụ trừng mắt với y, nói:
Ta đi trên đường trông thấy khăn của ngươi rơi đúng rãnh thoát nước, có lòng tốt mới mang khăn về trả cho người mà người lại dám quát ta như vậy, đúng là làm ơn mắc oán mà!
Dương Thượng Nguyên nhìn chiếc khăn bị dính bẩn lem luốc dưới chân, bỗng sực nhớ ra, triều lễ Đại Minh có quy định, kỹ nữ và kỹ nam mới đeo khăn xanh. Dương Thượng Nguyên, kẻ đang bị vợ "cho đội khăn xanh” thấy vậy thì nổi trận lôi đình, tắc run cả người. Nhớ năm xưa y và Diêu Phục cậu y câu kết với nhau làm biết bao việc xấu, không ngờ hôm nay lại bị người ta đè đầu cưỡi cổ, đúng là nhục nhã ê chề.
( Ở TQ, "bị cắm sừng” được ví với "đội khăn xanh”, ở đây Dương Thượng Nguyên bị thê tử là Phan thị cắm sừng, dan díu với cậu y là Diệu Phục)
Hai sai dịch chạy ra, lớn tiếng nói:
Sinh đồ Dương Thượng Nguyên mau chóng tới Minh Luân đường diện kiến, nếu còn chậm trễ, phạt đánh không tha.
Dương Thượng Nguyên vội vã búi lại tóc, nói: - Đợi chút ta về đội lại khăn cái đã.
Hai sai dịch kéo y đi, nói:
Huyện tôn đại nhân sốt ruột chờ ngài lâu lắm rồi, đang tức giận đùng đùng kia kìa, nhanh đi nhanh đi.
Rồi túm lấy Dương Thượng Nguyên lôi y tới trước của Minh Luân đường rồi mới buông ra.
Bị bao nhiêu con mắt chằm chằm soi vào, Dương Thượng Nguyên đành phải bước vào Minh Luân đường, thi lễ với Tù phủ tôn, Hầu huyện tôn và Tôn giáo dụ. Tôn giáo dụ thấy Dương Thượng Nguyên tới muộn lại không đội khăn, tức giận quát:
Dương sinh vô lễ, khăn đội đầu của ngươi đâu?
Dương Thượng Nguyên lướt mắt qua cậu y đang đứng cạnh, cúi đầu nói: - Học trò hổ thẹn, ban nãy vì vội chạy tới đây nên khăn trùm đầu bị gió thổi rơi xuống rãnh mương rồi ạ.
Hầu Chi Hàn khoát tay nói:
Thôi, khỏi cần trách y thất lễ nữa, cái khăn này của y cũng chẳng đội được bao lâu nữa đâu.
Dương Thượng Nguyên mặt xăm ngoét. Cả sảnh đường đều là các chu sinh đầu đội khăn vuông, Trương Nguyên cũng đội Hán khăn của Nho đông, chỉ duy có mình y là đầu trông không như vậy, trông chẳng khác nào tội nhân đang đúng trên công đường cả.
Bát cổ thịnh hội này, vai hề đã lên đài biểu diễn rồi, Trương Ngọc đời nào chịu đứng ngoài mà không vào xem trò hay đây? Những sai dịch canh công một mục không cho gã vào trong, tuy gã là con nhà quyền quý nhưng dù sao cũng biết điều, học thụ này không phải là nơi có thể làm loạn được. Trương Ngạc là kẻ nhanh trí, bèn đến gần tên sai dịch canh cổng, nói:
Tổ phụ ta đang ở trong đó, ta có chuyện muốn báo với ông ấy, nếu để lỡ chuyện hai người không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Hai sai dịch nhận ra Trương Ngạc, ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng loạt đứng sang bên nhường lối cho gã ngông nghênh tiên vào.
Trương Ngọc đi vào Minh Luân đường, đúng cùng với các vị chu sinh. Vị trí này xem không được rõ lắm, nghe thì tiếng nọ xọ tiếng kia, bèn liều mạng để mặc cho tổ phụ trách mắng, xông vào đại sảnh hét lớn:
Tổ phụ, cháu có việc gấp bẩm báo. Rồi thi lễ với các vị chu sinh trong sảnh, bước tới sau lưng tổ phụ Trương Nhũ Sương, nói thầm: - Tổ phụ, cháu là tới xem Giới Tử đệ chế nghệ thế nào đó.
một tiếng, không thèm để ý
Trương Nhũ Sương biết tên cháu trai phá gia chi tủ này tính tình ra sao, "Hừ " tới gã nữa nhưng cũng không đuối gã đi.