Chương 44: Dạ Lang Vương
“Bắt đầu đi!”
Hoàng đế trên vương tọa trao đổi ánh mắt với Từ Nhược Yên, rồi nói với thái giám bên cạnh.
“Vâng.”
Lão thái giám chắp tay, đi tới võ đài trung ương. Đợi khi mọi người yên lặng, ông ta lớn tiếng tuyên bố: “Các vị đều là những anh tài được mời từ khắp bốn phương. Trước hết, ta xin cảm ơn các vị đã vượt đường xa đến tham gia cuộc săn thú hoàng gia lần này. Kế tiếp, chính là cuộc đấu võ chính thức bắt đầu.”
“Quy tắc săn thú rất đơn giản: hãy dùng hết khả năng của mình để săn bắt những kỳ trân dị thú trong khu vực săn bắn này. Thú càng mạnh, thành tích càng xuất sắc.”
“Khu vực săn bắn đầy rẫy hiểm nguy, thậm chí có thể mất mạng. Nếu gặp phải dị thú quá mạnh không thể đối phó, thì hãy ưu tiên bảo vệ tính mạng!”
“Thời gian săn bắn là hai ngày. Ngày mai khi mặt trời lặn, hãy trở về đây và trình bày chiến lợi phẩm của mình. Quá giờ sẽ bị loại.”
“Hoàng gia thu săn, bây giờ bắt đầu!”
Theo lời lão thái giám vừa dứt, những thiên tài trẻ tuổi liền lần lượt lên ngựa, phóng ngựa vào khu vực săn bắn.
Ứng Vô Tình đạp mạnh đất, khinh thân nhảy lên, thể hiện thân pháp uyển chuyển và linh hoạt, đáp xuống lưng một con tuấn mã. Hắn nhìn chằm chằm Lăng Trần, nói: “Tiểu tử, ta sẽ cho Từ cô nương thấy rõ ai mới là người xứng đôi với nàng. Hy vọng ngươi đừng quá kém xa ta. Đi!”
“Ba!”
Ứng Vô Tình quất roi vào mông ngựa, tuấn mã lập tức phi nước đại, tuyệt trần tiến vào khu vực săn bắn.
Lăng Trần không để ý ánh mắt của Ứng Vô Tình. Hắn cưỡi Hắc Tông Mã, cũng phóng ngựa vào khu vực săn bắn.
Nhìn Lăng Trần biến mất trong rừng núi, Thái thân vương lộ ra một nụ cười quỷ dị trên mặt. Ông ta quay đầu lại hỏi tùy tùng bên cạnh: “Việc ta phân phó, đã an bài xong chưa?”
“Đã an bài chu toàn.” Tùy tùng nhỏ giọng đáp.
“Ha ha, tốt lắm.”
Sâu trong mắt Thái thân vương, một tia sát khí lóe lên rồi biến mất.
…
Khu vực săn bắn hoàng gia, vốn là nơi săn bắn của hoàng tộc, địa hình hiểm trở, có thác nước, vách núi, vực sâu, rừng rậm. Kỳ trân dị thú trong núi hầu hết đều là loài hiếm gặp ở bên ngoài, chỉ có một số lượng nhỏ thú hoang bình thường.
Những kỳ trân dị thú này, không ít con có thực lực rất mạnh. Nếu không, lão thái giám cũng không cần nhắc nhở họ ưu tiên bảo vệ tính mạng khi gặp phải dị thú quá mạnh.
Mỗi người đều được trang bị một cây cung Thiết Ưng, đây là loại cung tên quân dụng, uy lực rất lớn, nhưng cũng cần rất nhiều sức lực để kéo dây cung. Chỉ có những thanh niên tài tuấn là Võ Giả mới có thể dùng cung Thiết Ưng để săn bắn.
Mỗi cây cung Thiết Ưng được trang bị ba mũi tên Thần Cơ. Những mũi tên này có sức xuyên thấu rất mạnh, vào lúc nguy cấp sẽ dựa vào chúng để xuyên thủng lớp da giáp của thú.
Sáu mươi chín Võ Giả trẻ tuổi tiến vào khu vực săn bắn, giống như một nắm cát vung vào biển rộng, chẳng mấy chốc, tất cả đều biến mất trong rừng cây.
“Xoạt!”
Một bóng đen từ bụi cỏ cao ngang nửa người phóng lên, trong nháy mắt đã xuyên qua 20m đất trống, lao vào rừng sâu.
Tốc độ của bóng đen đó nhanh đến kinh người, nếu không phải người tu luyện võ đạo thì căn bản không thể nhìn rõ hình dạng của nó.
Lăng Trần tự nhiên nhìn thấy rõ, đó là một con dị thú rất giống báo.
Tiêm Nha Báo, không phải báo hoang dã bình thường, mà là một loài hiếm, tốc độ cực nhanh, răng và vuốt vô cùng sắc bén, nhưng khả năng phòng thủ lại rất yếu.
Sức mạnh tương đương với Võ Giả Ngũ Trọng cảnh, tốc độ tương đương với Võ Giả Thất Trọng cảnh.
Đối với Lăng Trần, Tiêm Nha Báo chỉ là dị thú nhất phẩm hạ đẳng, không nằm trong mục tiêu săn bắn của hắn.
“CHÍU...U...U!!”
Lúc ấy, từ một hướng khác, một tiếng xé gió vang lên. Một mũi Thần Cơ tiễn xé gió bay qua bầu trời, chuẩn xác bắn trúng đầu con báo răng nhọn kia. “Phốc!”
Tiêm Nha Báo bị Thần Cơ tiễn xuyên thủng đầu, thuốc nổ trên mũi tên lập tức phát nổ, hỏa tinh bắn tung tóe. Tiêm Nha Báo lập tức chết, ngã xuống dưới gốc cây.
Ứng Vô Tình cưỡi ngựa phi đến, không xuống ngựa, chỉ khẽ cong eo, thân người nghiêng xuống, năm ngón tay chụp lấy cắm trên đầu Tiêm Nha Báo đó là Thần Cơ tiễn, nâng Tiêm Nha Báo lên.
“Liền một con Tiêm Nha Báo cũng không dám giết? Ha ha, đã vào chỗ săn bắn rồi thì nên dũng cảm hơn chút, cứ sợ sệt như vậy, làm sao thành đại sự được.” Ứng Vô Tình cầm xác Tiêm Nha Báo, trên mặt mang theo vẻ mỉa mai và đắc ý.
Trong mắt hắn, Lăng Trần nhất định chưa từng thấy máu, huống hồ là giết người, chỉ giết một con thú mà thôi, trong mắt hắn đã là sợ sệt.
“Loại dị thú này, còn chưa xứng để ta ra tay.” Lăng Trần chỉ liếc Tiêm Nha Báo một cái, thản nhiên nói.
“Ngươi nói gì?” Ứng Vô Tình sắc mặt liền khó coi.
“Săn bắn là xem ai săn được thú mạnh hơn, chứ không phải so số lượng. Thú yếu như vậy, giết đi có ích gì? Chỉ phí sức mà thôi.”
Nói xong, Lăng Trần thúc ngựa tiến lên, biến mất trong rừng sâu.
Ứng Vô Tình không thể không thừa nhận Lăng Trần nói có lý. Hắn lúc nãy vì muốn sỉ nhục Lăng Trần nên mới ra tay, tự chuốc lấy sai lầm, lãng phí một mũi Thần Cơ tiễn, không ngờ lại bị Lăng Trần chế nhạo.
“Ta cũng muốn xem, ngươi có thể săn được con mồi cấp bậc gì?” Ứng Vô Tình sắc mặt lạnh lẽo. Lăng Trần dám lớn tiếng trước mặt hắn như vậy, hắn nhất định phải xem cho kỹ, cuối cùng Lăng Trần săn được dị thú cấp bậc nào. Nếu chỉ săn được một con thỏ thì thật nực cười.
Nghĩ xong, hắn cũng quay ngựa lại, phóng ngựa về một hướng khác.
…
Lăng Trần không cưỡi ngựa quá nhanh, mà là đi với tốc độ vừa phải. Nếu quá nhanh, vạn nhất kinh động đến dị thú không địch lại thì chạy cũng không kịp.
Nửa canh giờ, Lăng Trần gặp tổng cộng ba con dị thú cấp thấp, ngoài Tiêm Nha Báo ra còn có Kiếm Xỉ Hổ và Thiểm Điện Điêu, nhưng hắn đều không ra tay.
Hắn là người không ra tay thì thôi, đã ra tay thì nhất định phải có thu hoạch lớn. Lăng Trần tuyệt đối không tin, khu săn bắn rộng lớn của hoàng gia lại nhiều dị thú như vậy, nhất định có những con cấp bậc cao hơn. Thiên địa linh khí càng nồng đậm thì càng dễ thai nghén ra dị thú mạnh.
Truyền thuyết ở thượng cổ, từng có rất nhiều Thần Thú, nhiều Tứ Tượng Thần Thú, như Phượng Hoàng, Côn Bằng, Cửu Đầu Xà, Cô Hoạch Điểu… đều là dị thú rất mạnh. Dù những dị thú này nay đã tuyệt tích, nhưng sự tồn tại của chúng đã được ghi chép trong điển tịch, không thể nào là bịa đặt.
Chỗ này không đến mức có Cửu Đầu Xà cấp truyền thuyết, nhưng ba đầu xà, bốn đầu xà… các loại dị thú, Lăng Trần tin chắc vẫn có.
NGAO…OOO!
Đột nhiên, một tiếng sói tru đinh tai nhức óc vang lên từ bên phải.
“Là tiếng Dạ Lang Vương.”
Lăng Trần mừng rỡ, lập tức đuổi theo tiếng kêu. Rất nhanh, dưới một quả đồi nhỏ, hắn thấy một con cự lang toàn thân đen tuyền, cao bảy thước. Con cự lang này chỉ có một chút trắng ở giữa trán, đôi mắt xanh biếc tỏa ra ánh sáng tàn nhẫn và khát máu.
Dạ Lang Vương, tuy chỉ là dị thú nhất phẩm, nhưng có thể sánh ngang võ sư nhất trọng cảnh, không ngờ lại gặp được nó nhanh như vậy.
Nhưng đã có người đến trước Lăng Trần, lúc này, một bóng người mặc áo hoàng sắc đang giằng co với Dạ Lang Vương…