Chương 110: Mọi Người Đồng Tâm Hiệp Lực, Đả Thông Mương Nước
- Đương nhiên là có nghĩ tới, nhưng xung quanh đây... Ngoại trừ mấy cái giếng cạn có chút nước ra thì nào còn có nguồn nước nào nữa?
Tiết Trường Quý nhìn mặt đất hoang vu xung quanh một vòng, nhịn không được thở dài một tiếng.
Cả đời lão ở nơi này, sao lại không hy vọng nơi này có thể thay đổi tốt lên chứ?
Chính vì trải qua một đời lại một đời nỗ lực không có kết quả, cho nên mới có nhiều người lựa chọn ly biệt quê hương, trốn đến nơi khác như vậy.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, năng lực cũng chỉ có hạn.
Lâm Hữu đứng ở bên cạnh, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của hắn, ánh mắt hắn có chút ngưng trọng.
Trong khoảng thời gian này, hắn không phải là không có nghĩ tới chuyện giải quyết vấn đề nguồn nước, thậm chí mỗi ngày đều ra lệnh cho Rồng Mộc Yêu ra ngoài thăm dò xung quanh, tìm kiếm nguồn nước.
Nhưng kết quả đều là không thu hoạch được gì, không có bất kỳ phát hiện nào.
Có một vấn đề lớn như thế, cho dù hắn muốn thay đổi hoàn cảnh cuộc sống thành Hoàng Sa thì cũng không có cách nào.
Vù…
Đang nghĩ ngợi thì một tiếng phá bầu trời vang lên.
Rồng Mộc Yêu ra ngoài thăm dò nguồn nước vừa từ ngoài bay trở về.
Vốn là Lâm Hữu đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất vọng mà về, nhưng không ngờ, Rồng Mộc Yêu lại đột nhiên truyền đến tin tức đã tìm được nguồn nước.
- Tìm được nguồn nước rồi sao?
Lâm Hữu toàn thân chấn động, lập tức nghênh đón.
Thông qua liên hệ với nó, hắn rất nhanh đã xác nhận chuyện này, nhất thời mừng rỡ như điên đuổi theo nó, vội vàng chạy tới trong dãy núi ở biên giới sa mạc.
Sau khi hắn mang theo chúng thực vật trèo đèo lội suối, đi hơn 5 cây số ngoài khe núi, quả nhiên thấy một hố sâu bị đánh nổ ra, một mạch nước ngầm đang róc rách chảy xuống.
Không phải là hắn tìm kiếm nguồn nước sao?
Hắn hỏi thăm một phen mới biết được.
Thì ra là vì Nấm Yêu Vương ham chơi, thừa dịp hắn đi hầm mỏ đã vụng trộm cưỡi trên lưng Rồng Mộc Yêu, đi ra ngoài chơi đùa khắp nơi.
Nhìn thấy phía dưới có mấy động vật nhỏ chạy qua nên đã tiện tay ném mấy cây Nấm Nổ Tung xuống.
Kết quả động vật nhỏ không bị nổ chết, ngược lại nổ ra một sông ngầm dưới đất.
Thật không biết nên mắng nó hay khen nó.
- Được rồi, vì lần này vô tình lập công, nên ta không trách ngươi.
Lâm Hữu vỗ đầu Nấm Yêu Vương.
Nấm Yêu Vương vốn đang núp ở trong góc, nhất thời lại vui vẻ lanh lợi lên.
Lâm Hữu thấy thế, nhất thời cười khổ một tiếng, cũng không để ý đến nó, mà lại lần nữa trở về lãnh địa.
Mặc dù đã tìm được nguồn nước, nhưng lại cách lãnh địa rất xa, 5 cây số (5km).
Hơn nữa còn là ở dưới lòng đất nham thạch cứng rắn.
Nếu không phải có uy lực nổ tung của Nấm Yêu Vương thì chỉ sợ thật không có cách nào nổ tung nham thạch sâu như vậy, khó trách lĩnh dân thành Hoàng Sa lâu như vậy cũng không phát hiện mạch nước ngầm này.
Mà cho dù phát hiện thì chỉ sợ cũng không có năng lực khai thông mương nước trên mặt đá.
Đương nhiên, loại chuyện này đối với một lãnh chúa thì cũng không phải là việc khó gì, nhiều lắm là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Cho nên sau khi trở lại lãnh địa, Lâm Hữu lập tức dùng ma năng góp nhặt hai ngày này chiêu mộ Nguyên Linh Thảo Mộc cấp 5, sau đó tiến hành đột biến.
Lần này vận khí không tệ.
Đột biến đến lần thứ chín thì ra hai Khuẩn Nấm Bạo Liệt.
Tăng thêm Nấm Yêu Vương và một cây hôm trước đột biến ra thì tổng cộng là bốn Khuẩn Nấm Bạo Liệt.
Tiểu đội bạo phá mương nước thành lập!
Sau đó, Lâm Hữu lập tức mang theo tiểu đội bạo phá và mấy thực vật còn lại, trùng điệp chạy về phía mạch nước ngầm.
Nhóm lĩnh dân nhận được tin tức, cũng vô cùng kích động.
Ào ào động viên, cầm lấy công cụ đào đất ngoài thành, chuẩn bị đào ra một con sông, làm tốt công việc tiếp nước.
Ngay cả những phụ nữ trẻ em trong thành cũng tự giác gia nhập vào trong hàng ngũ vận chuyển bùn đất, xây vách cách nước.
Cùng lúc đó, Lâm Hữu cũng mang theo quân đoàn Thực Vật đi vào chỗ đó mạch nước ngầm, đánh giá độ cao một chút, sau đó bắt đầu để nhóm Nấm Nổ Tung một con mương dưới đất bên cạnh bờ sông.
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ mạnh không ngừng quanh quẩn tại giữa núi non, một con mương rộng lớn cũng dần dần xuất hiện, kéo dài về phía thành Hoàng Sa .
Mà những khe hở lỗ thủng xuất hiện trên đường thì đã bị chạy tới lĩnh dân dùng tài liệu cách nước bịt kín, chờ sau khi triệt để khô ráo là có thể lập tức thông nước.
Nhóm lĩnh dân mọi người đồng tâm hiệp lực, giữa ngoài thành và sơn mạch khắp nơi đều là bóng người bận rộn.
Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ tư, cuối cùng, mương nước đã được đả thông, sau đó bọn họ tiếp tục khai quật sông chạy quanh thành ngoài tường thành.
Toàn bộ khe hở lỗ thủng đều bị bịt kín.
Nhóm lĩnh dân mong mỏi và trông mong, mang người nhà tụ tập ở ngoài thành, những người đàn ông phụ trách đào quáng cũng đều vội vàng trở về.
………
- Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn từ trong dãy núi xa xôi truyền đến.
Trong lòng nhóm lĩnh dân chờ đợi ở ngoài thành, cùng nhau chấn động, không hẹn mà cùng nhìn hướng về mương nước trên núi.
Sau một lúc lâu yên tĩnh, đột nhiên, “Soạt” một tiếng vang giòn, tiếng nước chảy giống như âm thanh tự nhiên vang lên. Nương theo đó, một dòng nước trong đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn hắn.
- Là nước! Nước, thật là nước!
- Thành công, chúng ta đã thành công rồi!
- Quá tốt rồi! Cuối cùng, thành Hoàng Sa có nước rồi!
- Cái này... Đây là sự thật sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ?
- Ô ô ô... Thật sự là quá tốt...
Nhóm lĩnh dân vui đến phát khóc, chăm chú ôm nhau, thậm chí có người nói năng lộn xộn, kích động đến đỏ bừng cả khuôn mặt, bốn phía kêu to.
Dòng nước đục ngầu lúc đầu, bây giờ đã hóa thành một mảnh trong suốt, dâng trào chảy vào trong sông hộ thành, càng dẫn tới trước mặt những cụ già nước mắt tuôn đầy mặt.
Bọn họ bảo vệ thành Hoàng Sa cả đời này, đáng giá!
- Đi, chúng ta nhanh đi nghênh đón lãnh chúa đại nhân!
Lúc này, đột nhiên có người nhớ tới Lâm Hữu, hô to một tiếng vào trong đám người.
Mọi người vốn đang vô cùng kích động, nhất thời kịp phản ứng.
- Đúng đúng đúng, may mắn mà có lãnh chúa đại nhân, chúng ta mới có thể dẫn nước tới, nhanh lên nghênh đón ngài.
- Đều cùng đi chứ, lãnh chúa đại nhân chính là đại ân nhân đời đời kiếp kiếp của thành Hoàng Sa chúng ta.