Chương 118: Như Vậy Có Thể Quá Rêu Rao Hay Không?
Tinh Hoa Lãnh Địa cũng thu được sáu, chỉ thiếu bốn mà thôi.
Gạch đá thì trước đó vẫn còn lại không ít, hoàn toàn đủ dùng thăng cấp lần này.
Còn về năm ngàn điểm ma năng, hoàn toàn có thể thu thập trong lúc thu thập bốn Tinh Hoa Lãnh Địa còn lại.
Nói cách khác, bây giờ hắn thiếu nhất ngược lại là tín ngưỡng.
Cấp sáu thăng cấp đến cấp bảy, cần năm trăm điểm tín ngưỡng.
Lâm Hữu nhìn một chút.
Tính cả trước đó hắn duy nhất một lần lấy được 50 điểm ra thì mười ngày qua cũng mới tăng 27 điểm mà thôi, khoảng cách thăng cấp thực sự còn quá xa.
Xem ra sau này trọng tâm cũng không phải thu thập tài liệu.
Mà là tăng lên sức mạnh tín ngưỡng lãnh địa, cũng chính là phát triển lãnh địa!
Nghĩ tới đây, hắn phái Rồng Mộc Ảnh đi gọi Từ Trung tới.
Không bao lâu, Từ Trung đã vội vàng đuổi tới lãnh địa, đi đến trước mặt hắn.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài tìm ta sao?
- Ừm, có mấy chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi biết gần thành Hoàng Sa này của chúng ta còn có tòa thành nào khác không?
Lâm Hữu trực tiếp hỏi.
Từ Trung nghe vậy, nhất thời cung kính trả lời:
- Đương nhiên biết, tòa thành mà ta biết, trong phạm vi một trăm dặm thì có ba, gần chúng ta nhất chính là thành Song Diệp, cách tám mươi dặm phía đông.
- Thành Song Diệp?
- Đúng, chính là thành Song Diệp, nghe nói lãnh chúa nơi đó tạm thời do một người tu luyện vô cùng lợi hại đảm nhiệm, cũng không biết gần đây có lãnh chúa giống ngài buông xuống hay không.
- Thì ra là thế.
Lâm Hữu lập tức hiểu ra.
Thành thị không có lãnh chúa buông xuống đều sẽ do cư dân ở đây nắm trong tay.
Nếu như sau này có cơ hội, hắn ngược lại là có thể qua đi dò thám tình huống, có lẽ còn có thể vơ vét chút chỗ tốt.
Sau đó, hắn lại hỏi thăm một số chuyện liên quan tới những thành thị khác.
Mãi cho đến hiểu rõ tình huống ba thành thị gần đó, mới để cho Từ Trung rời khỏi.
Mà hắn thì là mang theo các thực vật đến chỗ sâu sa mạc tiếp tục tìm kiếm căn cứ ma thú.
.............
Đảo mắt lại là một ngày trôi qua.
Tính toán đâu ra đấy, Lâm Hữu đi vào nước Đại Hoang đã gần được nửa tháng.
Xét thấy mỏ sắt và mỏ đồng cần để thăng cấp lãnh địa đều đã gom góp đủ.
Lâm Hữu lập tức để Từ Trung đi gọi những hán tử đào quáng trở về, tất cả đều gia nhập vào trong đội xây dựng lại thành Hoàng Sa .
Đương nhiên, tiền công cũng vẫn trả như trước đó cho bọn hắn.
Khoan hãy nói, sau khi có những thanh niên trai tráng tuổi trẻ khỏe mạnh này gia nhập, công việc tu sửa thành tường trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Giữa trưa làm xong chuyện vào trong thành Hoàng Sa, phát hiện những tường thành cũ kỹ trước đó đã toàn bộ bị lật đổ xây lại.
Phía trên đường phố, khắp nơi đều là bóng người vừa đi vừa về bận rộn, còn có từng trận gào to, xem ra vô cùng náo nhiệt.
Lâm Hữu vừa xuất hiện, nhóm lĩnh dân đã ào ào tiến lên chào hỏi, sau đó lại tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
Không lâu lắm, Tiết Trường Quý đang làm công việc giám sát trong thành cũng chống quải trượng, vội vàng chạy tới.
- Lãnh chúa đại nhân, sao hôm nay ngài lại có thời gian rảnh đến thị sát lãnh địa vậy?
- Tùy tiện tới xem một chút.
Lâm Hữu nhìn về phía Tiết Trường Quý:
- Thế nào, công việc tiến triển vẫn thuận lợi chứ? Có gặp phải vấn đề khó khăn gì hay không?
- Thuận lợi, vô cùng thuận lợi.
Tiết Trường Quý liên tục trả lời.
Trong khoảng thời gian này cải thiện thức ăn hoàn cảnh, cả người lão càng tươi cười rạng rỡ, cái eo cũng đứng thẳng lên không ít.
Sau đó giống như nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên nói:
- Xin mời lãnh chúa đại nhân đi theo ta, ta mang ngài đi xem một món đồ.
- Thứ gì thần bí như vậy?
Lâm Hữu nghi ngờ nói.
- Ngài đi theo ta sẽ biết, cách nơi này không xa.
- Vậy được, dẫn đường đi.
Dù sao tạm thời cũng không có chuyện khác, Lâm Hữu lập tức đi theo Tiết Trường Quý, đi đến trên quảng trường trước đó hắn buông xuống.
Chỉ thấy ở trong sân rộng, pho tượng bị tàn phá đứng thẳng ban đầu đã không còn, đổi thành một pho tượng khổng lồ mới tinh.
Mà pho tượng kia đúng là điêu khắc dựa theo hình dáng của Lâm Hữu.
Cứ như vậy dựng đứng thẳng tắp ở trên đài cao chính giữa quảng trường!
- y...
Mí mắt Lâm Hữu trực nhảy, biểu lộ trên mặt không ngừng thay đỏi, xem ra muốn bao nhiêu đặc sắc có bao nhiêu đặc sắc.
Tiết Trường Quý bên cạnh thấy thế, lập tức nói:
- Đây là ta nói thợ điêu khắc trong thành trong đêm khắc xong, lãnh chúa đại nhân cảm thấy thế nào?
Lâm Hữu:
- Như vậy có thể quá rêu rao hay không?
Đâu chỉ rêu rao, đây quả thực là xấu hổ được không!
Bộ dáng của mình, lại bị điêu khắc thành pho tượng, còn đặt ở nơi dễ thấy như vậy.
Thật giống như sợ người khác không biết hắn là lãnh chúa vậy.
- Rêu rao sao? Ta cảm thấy rất tốt?
Tiết Trường Quý không hiểu nói.
- Vốn là ta là muốn làm lớn một chút, nhưng thợ điêu khắc trong thành quá ít, cũng chỉ có thể tạm thời làm cái này trước, chờ sau này chúng ta có nhiều người, lại thay cái lớn hơn cho lãnh chúa đại nhân.
- Được rồi được rồi, cái này là đủ rồi.
Lâm Hữu vội vàng ngăn lại:
- Ta cảm thấy cái này cũng không tệ, không cần phải đổi nữa.
- Thật sao? Vậy được rồi, mọi việc nghe lãnh chúa đại nhân sắp xếp.
Thấy Lâm Hữu nói không tệ, Tiết Trường Quý cuối cùng yên tâm lại, cũng không tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Sau đó tiếp tục báo cáo chuyện trong những ngày này cho Lâm Hữu, tiến độ các hạng công trình trong thành Hoàng Sa .
Lâm Hữu vừa nghe, vừa đi trên đường.
Rất nhanh đã đi ra ngoài thành, một nửa sông hộ thành được đào xong cũng đã thông nước.
Lúc này, mặt trời đã treo trên cao.
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy không ít đứa bé chơi đùa đùa giỡn bên bờ sông hộ thành, còn có nguyên một đám phụ nữ đang giặt quần áo.
Bờ sông vang lên tiếng cười cười nói nói nối thành một mảnh, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng, xem ra trò chuyện rất vui vẻ.
So sánh với trước đó khi hắn vừa tới đây thì đã có biến hóa cực lớn.
Ngay cả đất cày ở xa cũng là một mảnh xanh mơn mởn, mọc đầy các loại lương thực.
- Cũng không tệ lắm, cứ theo tốc độ này, không bao lâu nữa là có thể thu hoạch rồi.
Hiện tại, vấn đề lương thực và hoàn cảnh đã giải quyết không sai biệt lắm, còn lại cũng chỉ là vấn đề nhân khẩu.