Chương 127: Điều Tra Thành Song Diệp
- Lãnh chúa đại nhân, chỗ đó chính là thành Song Diệp.
Hơn một giờ sau, bọn người Lâm Hữu cũng xuyên qua núi rừng, đi đến gần một tòa thành thật to.
- Đây chính là thành Song Diệp sao?
Lâm Hữu trốn ở trong rừng, ánh mắt của hắn thông qua rừng cây nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy cổng thành đứng vững ở cuối con đường:
Ba chữ lớn thiếp vàng ghi “thành Song Diệp”, treo trên cao cửa thành.
Chỉ không giống với trong tưởng tượng của Lâm Hữu chính là lúc này thành Song Diệp, xem ra vô cùng rách nát.
Mặc dù rộng rãi hơn thành Hoàng Sa rất nhiều, nhưng lại giống như vừa bị phá hư trong phạm vi lớn như vậy.
Không chỉ có thành tường sụp đổ hơn phân nửa, ngay cả đường đi cũng đều mấp mô, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu.
Thông qua cổng thành còn có thể thấy một mảng lớn phòng ốc kiến trúc bị phá hủy bên trong, tất cả đều biến thành phế tích, quả thực vô cùng thê thảm.
- Đây đều là trước đó thành chủ cũ và lãnh chúa mới tranh đấu phá hư, muốn xây dựng lại chỉ sợ phải bỏ ra một đoạn thời gian rất dài.
Ngụy Cương ở bên cạnh kịp thời ra giải thích rõ.
Xem ra, tình huống của thành Song Diệp này còn thê thảm hơn trong tưởng tượng của Lâm Hữu rất nhiều.
Mà hình như vì vừa trải qua nội loạn nên được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Chỉ là phía ngoài cổng thành lại có thể nhìn thấy không ít bóng dáng người tu luyện, muốn trà trộn vào chỉ sợ rất không dễ dàng.
Tuy Lâm Hữu có thể mang theo Linh Tịch mạnh mẽ xông vào, nhưng bản thân hắn cũng chỉ có cấp 6, một khi bị vây công, vẫn có chút không phòng bị được.
Cho nên Lâm Hữu đành phải phái ra một Rồng Mộc Ảnh bay lên không trung, đi điều tra tình huống trong thành.
Thông qua liên hệ với Rồng Mộc Ảnh, hắn rất nhanh đã phát hiện đường phố trong thành, nguyên một đám thú bằng máy móc tuần tra đi qua đi lại, còn có thật nhiều bóng người khí thế bất phàm.
Chắc đây là binh chủng của người lãnh chúa kia và thủ hạ người tu luyện của hắn cũng không tệ.
Quả nhiên giống như Ngụy Cương miêu tả, là một lãnh chúa hệ Máy Móc.
- Bên trong bảo vệ còn nghiêm ngặt hơn bên ngoài, hiện tại đi vào chắc sẽ rất khó.
Lâm Hữu thấp giọng nói.
- Đúng vậy.
Ngụy Cương gật đầu:
- Hiện tại, e là đi ra dễ đi vào khó, có lẽ chỉ có thể chờ đợi đến ngày họp chợ, những ngôi làng gần xung quanh tới tham gia họp chợ mới có thể trà trộn vào.
- Xung quanh còn có thôn làng?
Lâm Hữu nhìn sang Ngụy Cương.
- Có, tuy xung quanh thành Song Diệp lâu lâu vẫn có ma thú, nhưng cơ bản đều là cấp thấp, không uy hiếp lớn đối với thôn làng, dù là gặp phải ma thú cấp cao ẩn hiện thì, cũng ngay lập tức sẽ bị thành Song Diệp phái cao thủ giải quyết, cho nên cũng coi như là tương đối an toàn.
- Thì ra là như vậy.
Lâm Hữu lập tức hiểu ra.
Khó trách hắn dọc theo con đường này không gặp phải ma thú cấp cao, thì ra là đã bị giải quyết hết.
Lại thêm càng tới gần thành Song Diệp, cao thủ cấp 6 càng đông, những ma thú kia cũng không dám tới quá gần, có lẽ phải tới chỗ thật xa mới sẽ gặp phải ma thú cấp cao.
Để Rồng Mộc Ảnh xoay quanh một vòng phía trên thành Song Diệp, điều tra hoàn tất tình huống cơ bản trong thành.
Lâm Hữu nói:
- Đi thôi, chúng ta đi xung quanh nhìn, xem hết tình huống rồi trở về.
- Được.
Nói xong, hai người cưỡi lên Sư Tử Gỗ, lượn quanh một vòng xung quanh thành Song Diệp, sau đó trực tiếp trở về phương hướng thành Hoàng Sa .
Lần này, dò xét thành Song Diệp giúp cho Lâm Hữu biết rõ, chênh lệch giữa thành Hoàng Sa và những lãnh địa khác.
Dù đã tàn phá không chịu nổi, nhưng cũng không phải thành Hoàng Sa có thể so sánh.
Phải phát triển nhanh một chút, phải có đủ đầy đủ thực lực cường đại mới được, chỉ có như vậy mới có thể thu nạp càng nhiều nhân tài tới.
Cho nên sau khi từ thành Song Diệp trở lại thành Hoàng Sa, Lâm Hữu đã trực tiếp mang theo các thực vật rời khỏi lãnh địa, đến chỗ sâu sa mạc nỗ lực thu thập ma năng.
Sau đó mấy ngày kế tiếp, hắn cũng đều là đi tới đi lui ở các nơi, săn giết ma thú bốn phía, tăng lên thực lực của mình.
Mãi cho đến ngày thứ năm, cuối cùng, hắn cũng chiêu mộ đủ quân số 120 binh chủng.
Trong đó có 30 quân đoàn Thực Vật hình thú, còn lại 80 thực vật loại chiến đấu, còn lại mười binh chủng chính là đội ngũ gieo hạt và thực vật phụ trợ.
- Cuối cùng cũng chiêu mộ đầy đủ, thật không dễ dàng.
Trong lãnh địa, Lâm Hữu nhìn hơn một trăm binh chủng trước mắt, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Hắn nhìn hai Yêu Cơ Máu Tươi và Rồng Mộc Ảnh trước đó thoát khỏi khu vực kia may mắn còn sống sót, kinh nghiệm cũng đã đạt tới hơn bốn trăm điểm, không bao lâu nữa là sẽ giống như Linh Tịch, lên tới cấp 7.
Mà trải qua mấy ngày nay phát triển, lĩnh dân trong thành Hoàng Sa cũng từ năm trăm người ban đầu biến thành hơn một ngàn người, ròng rã tăng lên gấp đôi.
Điểm tín ngưỡng cũng tăng tới một trăm lẻ ba điểm, giúp cho thực lực của hắn lại tăng lên không ít.
Tiếp đó, cũng chỉ còn lại vấn đề xây dựng lãnh địa mà thôi.
Chỉ cần xây dựng lãnh địa xong thì khả năng hấp dẫn càng ngày càng nhiều người tới, mặc kệ là lĩnh dân cũng tốt, người tu luyện cũng được, lại hoặc thương nhân.
Một khi người nhiều lên, lực lượng tín ngưỡng của hắn khẳng định cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, thăng cấp lên cấp 7 sẽ ở trong tầm tay.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu thuận thế ấn mở kênh nói chuyện phiếm, xem thử gần đây có động tĩnh gì mới không.
Nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, tối nay đề tài các lãnh chúa nói chuyện phiếm hình như có chút không giống bình thường.
- Các huynh đệ, lại đến thời gian xuất phát, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Còn phải nói? Đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ đến trưa mai.
- Lần này, ta muốn giết mười! Báo mối thù một tiễn lần trước.
- Ha ha, ngươi phải đảm bảo mình có thể còn sống trở về trước rồi nói sau.
- Có muốn hợp tác với nhau hay không? Bản thân thành thật giữ chữ tín, tuyệt không đâm sau lưng!
Nhìn tin nhắn không ngừng trồi lên, sắc mặt của Lâm Hữu tràn đầy nghi hoặc, hoàn toàn không biết những người này đang trò chuyện gì ở đây.