Chương 142: Giết! Một Tên Cũng Không Để Lại!
- Voi Ma Mút Hoàng Kim cấp 7! Hắn ta là Dũng Sĩ xếp hạng thứ mười chín trên bảng giết địch!
- Chính là hắn ta không sai! Trước đó ta đã nhìn thấy hắn ta ở chiến trường cướp bảo vật, trực tiếp dùng một đàn thú trùng phong phá tan tất cả lãnh chúa khác!
- Tê! Mạnh như vậy sao?
- Lại có hai mươi cái binh chủng cấp 7! Thực lực thật là mạnh!
Các lãnh chúa thấp giọng hô liên tục, ào ào nhường ra một con đường cho đàn voi này, hoàn toàn không dám ngăn cản đối phương.
Thời gian dần trôi qua, một người đàn ông hai tay để trần, hình thể béo tốt lọt vào trong mắt mọi người.
Chắc là Dũng Sĩ trong miệng mọi người.
- Ha ha, uy phong của thế giới Hoang Cổ thật sự là to, ngay cả ra sân cũng phách lối như vậy.
Lúc này, lại là một âm thanh phong khinh vân đạm vang lên, đánh gãy chúng lãnh chúa kinh hô.
Còn không chờ bọn hắn phản ứng, nguyên một đám ác ma khí thế khủng bố đã lướt qua trên đỉnh đầu đám lãnh chúa, chầm chậm bay vào giữa sân.
Một tên thanh niên mặc cẩm bào đang ngồi ở trên bờ vai một ác ma trong đó, sắc mặt ngạo nghễ đánh giá Dũng Sĩ vừa đến, còn có lãnh chúa dưới đáy còn lại.
Mà trong số binh chủng Ác Ma bên cạnh hắn lại có hai mươi hai Ác Ma Hai Cánh cấp 7!
- Hừ! Quân Hạo Nhiên, hôm qua vừa đánh với ta một trận, chẳng lẽ hôm nay còn muốn đánh nữa sao?
Dũng Sĩ ngồi trên lưng Voi Ma Mút khổng lồ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không cho thanh niên kia sắc mặt tốt.
Các lãnh chúa xung quanh nghe thì thì tâm thần càng đại chấn.
Thanh niên hệ Ác Ma khủng bố này lại chính là Quân Hạo Nhiên xếp hạng giết địch thứ mười lăm!
Mà hôm qua còn giao thủ với Dũng Sĩ!
Cho dù Lâm Hữu ở phía ngoài đoàn người cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Hai mươi hai binh chủng cấp 7, còn là binh chủng hệ Ác Ma, không ngờ lại chỉ xếp tới thứ mười lăm mà thôi, đây quả thực vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Tuy nói giết địch đếm cũng không thể hoàn toàn đại biểu thực lực, nhưng cũng nói những người này không thể yếu được.
Có thể nghĩ, người xếp hạng trước 10 sẽ là nhân vật khủng bố cỡ nào.
May mắn trước đó hắn không gặp phải những nhân vật này, nếu không cũng chỉ có con đường trốn.
Thời gian dần trôi qua, bắt đầu đã có không ít lãnh chúa bắt đầu sinh thoái ý, mang theo binh chủng của mình rời khỏi chiến trường, không dám cầm cái mạng nhỏ của mình ra đùa.
Mà lưu lại cơ bản đều là người vô cùng tự tin đối với thực lực của mình, muốn có được Tín Ngưỡng Bảo Châu.
Lâm Hữu thấy trong đám người, thậm chí có lãnh chúa mang theo hơn ba mươi binh chủng cấp 7!
- Không thể ở chỗ này nữa!
Chỉ liếc một chút, Lâm Hữu đã làm ra phán đoán tỉnh táo.
Hắn chỉ là lãnh chúa vừa buông xuống không bao lâu, căn bản không có cách nào chống lại những lão lãnh chúa kia.
Hắn không ngốc, đương nhiên nhìn ra được Tín Ngưỡng Bảo Châu này chính là vì ép các lãnh chúa chém giết mới xuất hiện.
Tuy bên cạnh hắn có bốn binh chủng cấp 7 cũng không yếu, nhưng lãnh chúa mạnh hơn hắn càng nhiều.
Huống chi trên trận có nhiều lãnh chúa như vậy, đếm cũng đếm không hết, một người một miếng nước bọt cũng có thể làm hắn chết đuối, chớ nói chi là đoạt bảo.
- Đi, rời khỏi nơi này trước lại nói.
Lâm Hữu nhìn thoáng qua cột sáng cách hắn rất xa, còn có mảng lớn lãnh chúa dần dần rút lui.
Không do dự, trực tiếp xoay người nhảy lên trên lưng Sư Tử Gỗ, mang theo các thực vật rời xa đấu tranh trung tâm.
Mà ngay khi hắn vừa xoay người sang chỗ khác, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô.
- Mau nhìn! Cột sáng bắt đầu thay đổi!
Âm thanh kinh hô này có thể nói là xuất hiện vô cùng kịp thời.
Vốn các lãnh chúa đang trong tranh đấu, tất cả đều nhìn về cột sáng giữa sân kia.
Chỉ thấy cột sáng màu vàng dưới vô số ánh mắt nhìn soi mói, bắt đầu nhanh chóng tụ lại về một phương hướng, cuối cùng ngưng tụ thành một viên bảo châu tản ra ánh sáng màu vàng, sau đó cứ như vậy yên tĩnh lơ lửng ở cách xa mặt đất không đến hai mét.
Toàn bộ tràng diện đầu tiên là yên tĩnh một chút, sau đó ầm vang nổ tung.
- Là Tín Ngưỡng Bảo Châu! Tín Ngưỡng Bảo Châu xuất hiện!
- Đều cút ngay cho ta! Tín Ngưỡng Bảo Châu là của ta!
- Đến! Cướp bảo châu tới!
- Nhanh ngăn lại hắn!
...
Thoáng qua, những lãnh chúa ở vị trí trung tâm đã loạn làm một đoàn, điên cuồng trùng sát đến cùng một chỗ, liều mạng tranh đoạt viên bảo châu có một không hai kia.
Chỗ ánh mắt chiếu tới, tất cả đều là đám người và binh chủng hỗn loạn, còn có công kích đầy trời, giống như dời sông lấp biển, cuốn lên một trận gió tanh mưa máu kinh khủng ở trung ương chiến trường!
………..
Đối mặt với đại hỗn chiến đột nhiên xuất hiện, Lâm Hữu cũng không dám ở lâu, lập tức mang theo các thực vật nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường.
Nhưng cho dù là như vậy, nhưng như cũ có rất nhiều lãnh chúa ở bên ngoài ăn trộm gà kiếm lời ma năng đánh về phía hắn.
- Giết! Một tên cũng không để lại!
Lâm Hữu trực tiếp ra lệnh đối với thực vật bên cạnh.
Như loại lãnh chúa chỉ dám ở bên ngoài đánh lén, thực lực cơ bản đều không quá mạnh, rất nhiều người thậm chí ngay cả binh chủng cấp 7 cũng không có.
Chỉ là trong nháy mắt đã có hai lãnh chúa cản đường chết dưới công kích của các thực vật.
【 Chúc mừng ký chủ, thành công đánh giết lãnh chúa cấp 6 vị diện khác, thu hoạch được ba ngàn điểm ma năng, một Tinh Hoa Lãnh Địa cấp 6 】
【 Chúc mừng ký chủ, thành công đánh giết lãnh chúa cấp 6 vị diện khác, thu hoạch được bốn ngàn điểm ma năng, một Tinh Hoa Lãnh Địa cấp 6 】
Lập tức, lại đạt được bảy ngàn điểm ma năng.
Mọi người xung quanh cũng biết thực lực của Lâm Hữu mạnh như thế nào.
Thế mà vẫn có không ít lãnh chúa giết đỏ cả mắt, muốn cướp của cải người chết phát một lần, từ bốn phương tám hướng hiện ra tới.
- Giết!!
- A …
Tiếng la giết, còn có tiếng kêu thảm thiết không ngừng quanh quẩn ở bên tai.
Không ít lãnh chúa rút lui cũng bị cuốn vào trong đó, không thể không gia nhập chiến đấu, toàn bộ chiến trường hỗn loạn một mảnh.
Rơi vào đường cùng, Lâm Hữu đành phải để các thực vật bảo vệ ở xung quanh, điên cuồng đánh giết những binh chủng và lãnh chúa ngăn cản hắn.
Từng tiếng nhắc nhở cũng không ngừng vang lên trong đầu hắn.