Chương 162: Cương Đao! Ban Thưởng
Nhất là ma năng, cơ hồ là gia tăng không biết bao nhiêu lần, một kiện cấp sáu ước chừng cần tiêu phí sáu ngàn ma năng, có thể nói là quý vô cùng.
Nhưng hiện giờ thuộc hạ cư dân lãnh địa tiếp cận cấp sáu của hắn chỉ có một mình Ngụy Cương, 12000 ma năng thôi mà, không thành vấn đề.
Hơn nữa hắn còn nhớ, cương đao trên tay Ngụy Cương kia được cộng thêm 3 điểm giá trị vũ lực, còn chuôi này trực tiếp tăng lên gấp đôi, cực kỳ đáng giá.
Lâm Hữu không hề do dự, trực tiếp lựa chọn chế tạo
Trong phút chốc, ánh sáng chớp động, bên trong Xưởng Sản Xuất truyền đến tiếng vang đinh đinh đang đang không ngừng.
Vài phút sau, một thanh đại đao tinh cương loé lên hàn quang và một kiện khôi giáp xuất hiện ở trước mặt Lâm Hữu, thoạt nhìn đã biết không phải vật phàm.
Lâm Hữu cầm đại đao lên thử một chút, vậy mà thứ này có thể chém sắt dễ dàng, còn không ảnh hưởng chút nào tới lưỡi đao.
- Đao tốt!
Lâm Hữu không nhịn được tán thưởng một tiếng, đại đao hao phí của hắn sáu ngàn ma năng khiến hắn cực kỳ vừa lòng.
Sau khi thu xong trang bị, hắn lại phần quặng còn lại, tạo ra một bộ trang bị cấp ba, chuẩn bị giao hết cho Ngụy Cương để đối phương tự mình phân phối.
Làm xong những thứ này, ma năng của hắn cũng giảm xuống còn 200000.
Nhưng Lâm Hữu cũng không hoảng hốt, hắn gọi Linh Tịch đang chơi đùa cùng đám thực vật khác trong lãnh địa tới, cả hơn năm mươi binh chủng chiến đấu các loại nữa rồi đơn giản dặn dò vài câu.
Chỉ chốc lát sau, đám thực vật này dưới sự dẫn dắt của Linh Tịch, từ từ chạy vào chỗ sâu trong sa mạc, dựa theo lời Lâm Hữu dặn dò đi giết ma thú.
Không thể không nói, binh chủng Anh Hùng quá tiện lợi.
Sau khi có Ao Chuyển Hóa Anh Hùng, cuối cùng Lâm Hữu cũng không cần tự mình đi ra bên ngoài thực hiện công việc giết ma thú hàng ngày nữa.
Chỉ cần dặn dò kỹ lưỡng, Linh Tịch sẽ dựa theo lời hắn nói mà làm, kiếm ma năng thay hắn, quả thật vô cùng tiện lợi.
Chờ sao khi không nhìn tthấy đám Linh Tịch nữa, Lâm Hữu cũng leo lên Sư Tử Gỗ rời khỏi lãnh địa, chạy nhanh tới khu vực bên trong thành Hoàng Sa.
Sau đó dưới nhìn chăm chú của người đi đường, hắn đi vào thao trường luyện binh ở nơi đó.
Cách thật xa, đã có thể nghe được một tiếng rít gào của Ngụy Cương.
- Các ngươi chưa ăn cơm à? Đều hăng hái lên chút nữa cho ta!
- Chút trình độ ấy cũng không kiên trì nổi, làm sao bảo vệ thành Hoàng Sa an toàn? Làm sao làm việc cho lãnh chúa đại nhân?
- Ngươi! Đứng lên cho ta! Tiếp tục chạy mười vòng quanh thao trường!
- Nhìn cái gì? Đều cút trở về thao luyện cho ta! Hôm nay, không thao luyện một trăm lần không được ngủ!
Theo âm thanh này, Lâm Hữu rất nhanh đi vào bên trong thao trường, nhìn thấy Ngụy Cương đang thao luyện binh lính, cùng mấy chục binh sĩ đã mệt đến mức đầu đầy đổ mồ hôi.
Thực hiển nhiên, vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, Ngụy Cương đã chịu đả kích cực lớn, khiến hắn thao luyện binh lính ác liệt hơn trước kia rất nhiều.
Một tiếng rống giận kia, cơ hồ khiến không khí chung quanh rung động, thậm chí khi Lâm Hữu đi đến phía sau, hắn cũng không phát hiện ra.
Mãi cho đến khi tất cả đám binh sĩ đang chạy bộ đều nhìn về phía sau hắn, lúc này hắn mới phản ứng lại.
- Lãnh chúa đại nhân? Tại sao ngài lại đến đây?
………….
Hiển nhiên Ngụy Cương không dự đoán được, Lâm Hữu sẽ đột ngột xuất hiện phía sau mình.
Sau khi hắn ta ngây người một lát, lập tức vội vàng đi lên, khí thế vừa rồi cũng tan thành mây khói.
- Tìm ngươi có chút việc, thuận tiện xem tình hình thao luyện của binh lính.
Lâm Hữu nhìn thoáng qua thao trường, cười nói.
- Lãnh chúa đại nhân muốn tìm ta, cứ trực tiếp để người qua gọi là được, đâu cần ngài tự mình chạy tới một chuyến?
Ngụy Cương vội vàng nói.
- Không làm vậy được.
Lâm Hữu phất tay cắt ngang lời hắn:
- Vừa lúc có vài thứ phải giao cho ngươi, thuận tiện lại đây một chuyến thôi.
- Có thứ gì cho thuộc hạ?
Ngụy Cương lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Lâm Hữu không nói gì thêm, chỉ trực tiếp lấy trang bị cấp sáu vừa chế tạo từ trong không gian cá nhân ra.
- Đây là trang bị cấp sáu!
Ngụy Cương liếc mắt một cái, đã nhận ra trang bị trong tay Lâm Hữu rồi không nhịn được kinh hô lên.
- Làm sao? Ngươi nhận ra trang bị này?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
- Vâng.
Ngụy Cương nghiêm túc gật đầu:
- Trang bị cấp bậc này, cần rèn sư cấp sáu mới chế tạo được, chưa chắc tu luyện giả cấp sáu đã có, lãnh chúa đại nhân, này… Ngài xác định là muốn cho ta?
Nói xong lời cuối cùng, Ngụy Cương còn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt hắn có khát vọng không che dấu được.
Nhóm binh sĩ đang huấn luyện trên thao trường cũng tụ tập lại đây.
Sau khi bọn họ nhìn thấy vũ khí khôi giáp trong tay Lâm Hữu, vẻ mặt tất cả đều chuyển sang khiếp sợ, kinh hô không ngừng.
Xem ra với bọn họ, thứ trang bị cấp sáu này vô cùng hiếm có.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, để có được thứ này Lâm Hữu đã dùng hết sáu ngàn ma năng, nếu nó kém hơn vũ khí bình thường, chẳng phải là chuyện nực cười sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu đưa hai kiện trang bị tới trước mặt Ngụy Cương:
- Cầm đi, đây là ban thưởng cho ngươi vì công lao ngăn cản người gây chuyện hôm qua, cũng coi như lễ vật mừng ngươi nhậm chức vệ binh thống lĩnh, tuy tới hơi muộn một chút.
- Đa tạ lãnh chúa đại nhân ban thưởng!
Hiển nhiên Ngụy Cương không thể chống cự với sự hấp dẫn của trang bị cấp sáu, hắn ta vừa kích động vừa vui sướng quỳ gối trước mặt Lâm Hữu, tiếp nhận cương đao và khôi giáp trong tay lãnh chúa nhà mình.
- Đứng lên đi, về sau an ninh thành Hoàng Sa sẽ giao cho ngươi.
- Thuộc hạ nhất định sẽ dùng hết khả năng! Không phụ kỳ vọng của lãnh chúa đại nhân!
Ngụy Cương lớn tiếng đáp lại, sau đó từ từ đứng dậy, yêu thích không buông tay thưởng thức trang bị trên tay mình.
Sau đó, hắn ta huy động cương đao, bổ mạnh một đao về phía cọc gỗ bên cạnh.
“Răng rắc” một tiếng, trong nháy mắt cọc gỗ có kích thước chừng hai người ôm đã gãy, bị chém thành hai đoạn, thậm chí một mảnh đao mang sắc bén vẫn còn dư lực, tạo thành một lỗ hổng thật lớn trên mặt đất.
- Thật mạnh!
Ngụy Cương vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhìn cương đao trong tay.