Chương 174: Sứ Giả Thành Mặc Uyên Đến
Sư Tử Gỗ thì thăng cấp thành Sư Tử Gỗ Hai Đầu, thực lực được tăng lên nhiều.
Lại thêm hai Rùa Đen Lá Chắn, binh chủng cấp 7 của hắn đã lập tức tăng lên tới mười hai!
Có thực lực như vậy tại, hắn cuối cùng có thể bắt đầu tay đánh thông chuyện giao thương với nước Lưu Hỏa.
Nghĩ tới đây, Lâm Hữu lập tức ấn mở giao diện liên hệ, tìm tới tên Chu Mục Viễn trước đó lưu giữ xuống, trực tiếp bấm mở, gửi qua một tin nhắn.
【 Gửi đi thất bại, không cách nào liên hệ lãnh chúa khu vực khác. 】
- Không có cách nào liên hệ?
Lâm Hữu nao nao.
Xem ra chức năng nói chuyện riêng này cũng không phải là vạn năng, chỉ có thể liên hệ lãnh chúa trong cùng một khu vực, không thể tiến hành liên hệ với những công quốc khác.
Kể từ đó, hắn chỉ có thể chờ đợi sau này lại tìm cơ hội xuyên qua sa mạc đến nước Lưu Hỏa bên kia nhìn một chút.
Cũng không biết, tên Chu Mục Viễn kia có chết trong Chiến Trường Vạn Giới hay không.
Nếu như hắn ta chết mất, chuyện còn thật có chút không dễ làm.
Dù sao Lâm Hữu cũng không hiểu rõ nhiều đối với nước Lưu Hỏa.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đóng giao diện nói chuyện phiếm lại, ấn mở bảng xếp hạng công quốc ra tra xem.
Hạng 1: Thu Trường Sinh 【 Cấp 6: Hệ Hình Người 】
Hạng 2: Diêm Nhượng 【 Cấp 6: Hệ Ác Ma 】
Hạng 3: Kỷ Vân Sương 【 Cấp 6: Hệ Thiên Sứ 】
Hạng 4: Triệu Ngạo Thiên 【 Cấp 6: Hệ Cơ Giới 】
Hạng 5: Nam Cung Kiếm vũ 【 Cấp 6: Hệ Vong Linh 】
...
Hạng 478: Lâm Hữu 【 Cấp 6: Hệ Thực Vật 】
...
Binh chủng cấp 7 tăng nhiều, còn có bạo binh binh chủng cấp 6, trực tiếp giúp hạng của Lâm Hữu từ hơn chín trăm tăng lên đến hơn bốn trăm, ròng rã tăng lên hơn năm trăm hạng.
Những người trước mặt này, hoặc là lão lãnh chúa, binh chủng cấp 7 nhiều hơn hắn rất nhiều, hoặc cũng có cơ duyên khác, thực lực binh chủng không tầm thường.
Lâm Hữu là lãnh chúa vừa buông xuống không bao lâu, có thể xếp tới hạng này đã vô cùng hài lòng.
Mà theo thời gian trôi qua, binh chủng cấp 7 của hắn cũng sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó chen vào một trăm vị trí đầu không có bất cứ vấn đề gì.
Đóng bảng xếp hạng lại, lại nhìn bầu trời trong trẻo bên ngoài một chút.
Lâm Hữu dẫn theo Linh Tịch, cưỡi lên Rồng Yêu Vương rời khỏi lãnh địa, đến xung quanh dò xét.
Đi qua khoảng thời gian này phát triển, quy mô đất cày đã làm lớn ra mấy lần, liếc nhìn lại, tất cả đều là hoa màu xanh mơn mởn.
Sông hộ thành ngoài thành Hoàng Sa cũng đã đào xong, bao trọn cả tòa thành bên trong.
Nhờ vào sông hộ thành cung cấp nước, những cây cối gieo xuống trước đó cũng bắt đầu chậm rãi sinh trưởng, để xung quanh thành Hoàng Sa bao trùm một mảnh xanh biếc, vừa nhìn đã thấy sinh cơ bừng bừng, không còn hoang vu như trước kia.
Xa xa, còn có thể nhìn thấy không ít đội ngũ người tu luyện kết bạn tiến vào sa mạc săn giết ma thú, hình như cũng mới từ nơi khác chạy tới.
Chớ nói chi là chỗ cổng thành.
Sáng sớm đã có rất nhiều thôn dân từ thôn xóm gần đó tới đi chợ, xe tới người đi nối liền không dứt, cuối cùng có một chút dáng vẻ thành thị.
- Lãnh chúa đại nhân!
Lúc này, một tiếng hô hoán từ đằng xa truyền đến.
Lâm Hữu theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Từ Trung đang vội vàng chạy về phía hắn, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ lo lắng.
- Thế nào? Sao lại chạy vội vã như vậy.
Lâm Hữu trực tiếp để Rồng Yêu Vương hạ xuống trước mặt hắn ta.
- Là thành Song Diệp... Sứ giả thành Song Diệp nói muốn gặp ngài.
Từ Trung thở phì phò nói.
- Sứ giả thành Song Diệp?
Lâm Hữu thoáng có chút kinh ngạc.
- Vâng... Vâng... Bọn họ không chỉ phái sứ giả tới, còn mang theo không ít lễ vật tới, nói là đại biểu lãnh chúa bọn họ chào hỏi ngài.
- Còn có việc này? Đi, mang ta tới xem.
Lãnh chúa thành Song Diệp phái người tới chào hỏi, chuyện này làm Lâm Hữu có chút khó hiểu, lập tức theo Từ Trung xuyên qua cổng thành, trên đường người đi đường nhìn soi mói, vội vàng tiến vào trong thành.
Rất nhanh, bọn họ đã đến đến trong đại sảnh tiếp khách của thành Hoàng Sa, quả nhiên thấy Tiết Trường Quý và Ngụy Cương đang nói chuyện với mấy người tu luyện xa lạ, bên cạnh còn để một đống vật tư phong phú.
- Lãnh chúa đại nhân.
Nhìn thấy Lâm Hữu xuất hiện, Tiết Trường Quý và Ngụy Cương lập tức đứng dậy hành lễ.
Mà mấy sứ giả thành Song Diệp khi nhìn thấy Linh Tịch cùng Rồng Yêu Vương bên cạnh Lâm Hữu thì trong lòng đều giật mình.
- Cấp 7!
………..
Mấy sứ giả được thành Song Diệp phái tới, đều là tu luyện giả cấp sáu mà thôi.
Ở trước mặt cấp bảy, chỉ có nước chạy trối chết.
Cho nên ngay khi nhìn thấy bên người Lâm Hữu lại có hai tuỳ tùng cấp bảy, trong lòng bọn họ ngập tràn rung động. Vốn dĩ, sau chuyện xảy ra với thành Mặc Uyên bọn họ vẫn còn một tia nghi ngờ, thì lúc này tia nghi ngờ ấy cũng tan biến rồi.
- Các ngươi chính là người được lãnh chúa thành Song Diệp phái tới?
Lâm Hữu đi vào đại sảnh, ánh mắt hắn không hề e dè đánh giá mấy người bọn họ.
Tuy hắn cũng là cấp sáu, nhưng trên người lại tản ra một cỗ khí thế không giận tự uy, khiến mấy sứ giả kia lui về phía sau nửa bước, không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng, vẫn là một vị lão giả lớn tuổi nhất đứng ra, cúi đầu thật sâu với Lâm Hữu.
- Ra mắt lãnh chúa, chúng ta được lệnh của lãnh chúa thành Song Diệp, đến đây chúc mừng thành Hoàng Sa phồn vinh. Những thứ này đều là bị một ít lễ mọn do chúng ta chuẩn, mong lãnh chúa vui lòng nhận cho.
- A, hoá ra là tới tặng lễ.
Lâm Hữu nhướng mày.
Hắn không đoán được, động tác của lãnh chúa thành Song Diệp lại nhanh như vậy.
Phỏng chừng là đối phương đã điều tra ra chuyện thành Mặc Uyên có liên quan tới hắn.
Nhưng nếu đối phương đã tới đây tặng lễ, tại sao hắn không dám nhận?
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như vậy, ngươi thay ta nói với lãnh chúa các ngươi, ta nhận lễ vật của hắn, nếu hắn có rảnh mời tới thành Hoàng Sa, dù sao mọi người đều là hàng xóm.
- Nhất định, nhất định.
Lão giả liên tục gật đầu, lại âm thầm lau mồ hôi trên trán một phen.
Nếu vào trong này, chỉ sợ không còn mạng mà về.
Hiện tại người có tin tức nhạy bén một chút, đều biết chuyện xảy ra với thành Mặc Uyên có liên quan rất lớn với vị đang ngồi trên kia, đám người bọn họ chỉ sợ không kịp chạy, có ai dám tới đây chịu chết?