Chương 176: Muốn Chạy? Không Dễ Đâu
Khoảng sa mạc ở giữa nước Đại Hoang và nước Lưu Hỏa vô cùng rộng lớn.
Kể cả khi Lâm Hữu ngồi trên lưng Rồng Yêu Vương một đường phi hành, cũng tốn hết ba giờ mới vào tới lãnh thổ Nước Lưu Hỏa.
Đồng thời, một tiếng nhắc nhở đã vang lên bên tai hắn.
【 Chuyển biến khu vực, đang chuyển sang kênh khu vực phù hợp 】
【 Chuyển thành công, khu vực trước mắt: Công Quốc Lưu Hỏa. 】
【 Đây không phải khu vực chịu sự quản lý của ngài, xin cẩn thận một chút. 】
Sau khi đến Công Quốc Lưu Hỏa, phần đính kèm bên trên kênh khu vực cũng từ công quốc Đại Hoang biến thành công quốc Lưu Hỏa.
Lâm Hữu ấn mở giao diện tin nhắn riêng tư nhìn một chút, lại phát hiện quả nhiên hắn và Chu Mục Viễn đang ở bên trong một khu vực, đã có thể tiến hành liên hệ riêng tư.
Không chút do dự, hắn trực tiếp ấn mở giao diện truyền một tin tức cho Chu Mục Viễn.
Cùng lúc đó, trong một tòa thành lập gần khu vực núi lửa.
Chu Mục Viễn đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh hội nghị, nghe mấy tên thủ hạ bên dưới báo cáo.
- Lãnh chúa đại nhân, vừa có tin tức truyền quay lại. Ngày hôm qua Trương Hoành bên kia lại có thêm một tu luyện giả cấp bảy, cộng cả bản thân Trương Hoành, hiện giờ bọn họ có hai người cấp bảy rồi.
- Hai người cấp bảy sao….?
Chu Mục Viễn cau mày:
- Xem ra Trương Hoành này có ý đối nghịch với chúng ta.
- Bây giờ chúng ta nên làm gì? Nếu cứ tiếp tục mặc kệ, chỉ sợ thành Hắc Nguyên chúng ta sẽ bất lợi.
Tên thuộc hạ lo lắng nói.
- Đúng vậy. Lãnh chúa đại nhân, rõ ràng là Trương Hoành này từ nước Thiên Diễm bên kia lẻn qua đây, muốn cướp tài nguyên của thành Hắc Nguyên chúng ta.
- Hừ! Tên tiểu nhân, thừa dịp quốc vương nước Thiên Diễm ngã xuống không ai thống trị, hắn tác oai tác quái ở biên giới mà thôi, thực coi thường thành Hắc Nguyên chúng ta không có người sao?
- Đúng vậy! Trong khoảng thời gian này, không biết bao nhiêu cư dân lãnh địa chúng ta đã chịu khổ dưới ta bọn chúng rồi, dù liều mạng chịu lưỡng bại câu thương, ta cũng muốn đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ thành Hắc Nguyên!
Đám người bên dưới lòng đầy căm phẫn, đều đang khuyên bảo Chu Mục Viễn nhanh ra tay.
Mà Chu Mục Viễn lại hướng ánh mắt âm trầm, vẻ mặt suy nghĩ nhìn bọn họ.
Hắn cũng muốn lập tức ra tay, nhưng hắn cũng chỉ có hai tuỳ tùng cấp bảy, lại còn vừa mới thăng lên.
Nếu thực sụ ra tay, kể cả khi hắn thắng được, khẳng định thành Hắc Nguyên cũng tổn thất thảm trọng.
Nhưng nếu không sớm giải quyết uy hiếp này, hắn lại như nghẹn ở yết hầu, khiến lòng người trong thành hoảng sợ, bất lợi với việc phát triển lãnh địa.
Cuối cùng, hắn vẫn hạ quyết tâm, vẻ mặt trở nên kiên định.
- Nếu như vậy, chúng ta…
Nhưng vừa nói được một nửa, đột nhiên hắn dừng lại, một tin tức vừa xuất hiện trước mặt, cắt ngang lời hắn muốn nói.
- Làm sao vậy? Lãnh chúa đại nhân?
Một tu luyện giả bên dưới nghi hoặc hỏi.
- Không có gì, ta có một người bạn, dường như hắn vừa tiến vào gần thành Hắc Nguyên, hội nghị cứ họp tới đây đã, ta lập tức ra ngoài nhìn.
Trí nhớ Chu Mục Viễn cực kỳ khắc sâu hình ảnh Lâm Hữu.
Dù sao hai người bọn họ đều được phân phối đến thành thị biên cảnh công quốc, nói như thế nào cũng coi như một nửa hàng xóm.
Hắn chỉ không nghĩ tới, Lâm Hữu sẽ qua đây tìm hắn, khiến cho hắn không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Tiện tay dặn dò thủ hạ một tiếng, hắn mang theo một đội binh chủng bán nhân mã rời khỏi lãnh địa, vội vàng ra ngoài thành, chuẩn bị nghênh đón Lâm Hữu.
Mà lúc này, Lâm Hữu ở xa vài km, cũng thu được hồi âm của Chu Mục Viễn, biết vị trí cụ thể của thành Hắc Nguyên.
Lập tức hắn điều khiển Rồng Yêu Vương thay đổi phương hướng, lao vút tới mảnh đất núi lửa đằng kia.
Nhưng chuyện khiến Lâm Hữu không nghĩ tới chính là, khi hắn bay qua phía trên một mảnh rừng rậm, đột nhiên bên dưới truyền đến một tiếng la.
- Là thám tử thành Hắc Nguyên! Đánh hạ hắn!
Ngay sau đó, đột nhiên một mũi tên uy thế vô cùng bắn thẳng về phía hắn. Mũi tên này xuất phát từ rừng rậm bên dưới.
- Hử?
Lâm Hữu nhướng mày.
Căn bản không cần nói nhiều, Linh Tịch bên người hắn đã huy động pháp trượng, nhẹ nhàng búng tay một cái, mũi tên kia đã bị bụi gai cuốn lấy.
Nhưng dù là như thế, mũi tên đó vẫn mơ hồ có dấu hiệu giãy thoát khỏi bụi gai.
Mãi cho đến khi nó tới gần trước mặt Lâm Hữu, uy thế mới hao hết, rơi xuống mặt đất bên dưới.
Đồng thời, dưới núi rừng vang lên một tiếng hét to.
- Cùng tiến lên, đánh hạ hắn!
Mãi cho đến lúc này, Lâm Hữu mới chú ý tới một cái sơn trại trong rừng rậm bên dưới.
Mà nháy mắt khi âm thanh rơi xuống, trong sơn trại bắt đầu xuất hiện lượng lớn bóng người, nhìn kỹ, vậy mà tất cả đều là tu luyện giả cấp năm, cấp sáu trở lên.
Hai người cầm đầu lại đạt tới cấp bảy!
- Chặn đường cướp bóc?
Sắc mặt Lâm Hữu kinh ngạc, hắn không dự đoán được gần lãnh địa Chu Mục Viễn, lại có sơn tặc quy mô khổng lồ như thế.
Nhưng dám nhòm ngó tới hắn, đúng là chán sống rồi.
Mắt thấy công kích rậm rạp từ trong rừng muốn đánh úp hắn, hắn ra hiệu cho Rồng Yêu Vương nhanh chóng né tránh, sau đó nó và Rồng Bay, lao mạnh tới trên không sơn trại, xoay quanh với tốc độ cao.
Trong phút chốc, gió nổi mây phun.
Nháy mắt một cơn cuồng phong vô cùng kinh khủng đã thổi quét cả sơn trại.
Tu luyện giả cấp năm, cấp sáu còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã bị cuồng phong cuốn lên trời cao, hoá thành từng mảnh thịt nát trên không trung.
Chỉ có hai tên cấp bảy kia may mắn đào thoát, vẻ mặt chúng đầy hoảng sợ nhìn Lâm Hữu và binh chủng bên người hắn trên không trung.
- Trốn!
Không chút do dự, hai người kia xoay người bỏ chạy, bay vút vào chỗ sâu trong rừng rậm.
- Muốn chạy? Linh Tịch!
Lâm Hữu đương nhiên không cho bọn chúng cơ hội chạy trốn.
Hắn quát khẽ một tiếng, Linh Tịch đang đợi lệnh bên cạnh lập tức hóa thành ánh sáng bay về phía rừng rậm, đồng thời huy động pháp trượng trong tay, một gốc cây xa xa hóa thân Ma Thụ cấp bảy, rít gào lao về phía hai người kia.
Hai người kia liếc nhau, hợp lực một quyền oanh hướng Ma Thụ.
- Oanh!
Một tiếng nổ, thân thể Ma Thụ cấp bảy trực tiếp bị nổ nát!
Thực lực của tu luyện giả cấp bảy, quả nhiên không phải cấp sáu bình thường có thể so sánh.
Chỉ tiếc, bọn họ đụng tới Linh Tịch binh chủng anh hùng, còn là hệ thực vật, chiến lực mạnh nhất rừng rậm.