Chương 178: Thành Công Hợp Tác
Mãi cho đến lúc này, rốt cục Chu Mục Viễn mới phản ứng được, hắn ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ lúc nãy khi ngươi tới đây đã gặp phải bọn chúng?
- Đúng.
Lâm Hữu gật đầu:
- Nếu ngươi nói kể địch là bọn chúng, thì bây giờ không cần lo lắng nữa rồi.
- Ý của ngươi là ngươi tiêu diệt bọn chúng rồi?
Con ngươi của Chu Mục Viễn chợt co rút lại, cả mấy tên thủ hạ bên cạnh hắn, cũng không nhịn được phát ra kinh hô.
Thế lực giặc cỏ làm bọn họ lo lắng thời gian dài như vậy, đã bị Lâm Hữu giải quyết!
Nếu không phải vẻ mặt Lâm Hữu không giống như đang nói dối, chỉ sợ bọn họ cũng không dám tin tưởng đây là sự thật!
Khiếp sợ và ngạc nhiên, nháy mắt nảy lên trong lòng bọn họ, lại kèm theo đó là cảm xúc mừng như điên khó có thể ức chế.
- Ha ha, tốt, người anh em Lâm Hữu, ngươi đã giúp chúng ta giải quyết một mối họa lớn trong lòng, chỉ bằng điểm này, bảo ta cho ngươi bao nhiêu ưu đãi cũng được!
Vẻ mặt Chu Mục Viễn vô cùng kích động.
- Khách khí, ta chỉ vừa vặn gặp phải mà thôi.
Khóe miệng Lâm Hữu cong lên mỉm cười:
- Nói như vậy, lúc này thông thương giữa hai thành chúng ta đã định rồi?
Chu Mục Viễn:
- Dĩ nhiên rồi! Nếu người anh em không chê, ta mời ngươi vào bên trong lãnh địa ngồi một lát, thuận tiện trao đổi chi tiết hợp tác.
Lâm Hữu:
- Đi, dẫn đường đi.
Cứ như vậy, đoàn người vừa đi vừa nói ung dung bước vào bên trong thành Hắc Nguyên, đi trao đổi về chuyện thông thương.
Lâm Hữu có năm cấp bảy hộ tống, hiển nhiên chẳng lo lắng sẽ gặp nguy hiểm gì.
Mà quá trình trao đổi cũng rất thuận lợi.
Sau khi thảo luận xong, hai người đã đạt thành hiệp nghị, chính thức hợp tác thông thương.
Sau đó từ hai bên đều tự phái ra một bộ phận nhân thủ đến hộ tống thương đội, tới điểm giao nhau giữa hai công quốc, sẽ chuyển cho đối phương hộ tống, năm ngày một chuyến qua lại.
Cứ như vậy, có thể cam đoan an toàn cho thương đội, còn không cần phái thủ hạ của mình đi nơi quá xa.
Thậm chí còn có thể khai thông nghiệp vụ dẫn người vượt qua sa mạc kiếm tiền, hoặc cho thương đội tư nhân đi theo, kiếm thêm một khoản nữa.
Về phần chia lợi nhuận, bởi vì Lâm Hữu trợ giúp Chu Mục Viễn giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ, cho nên hắn chiếm năm phần rưỡi.
Đừng nghĩ chỉ hơn có nửa phần, nhưng thời gian dài qua lại, cũng là một khoản thu vào xa xỉ.
- Được rồi, nếu đã bàn xong chuyện, ta cũng nên trở về.
Mắt thấy mặt trời dần dần hạ xuống, Lâm Hữu cũng không nói chuyện thêm với Chu Mục Viễn, hắn từ từ đứng lên.
- Ngươi phải đi luôn ư? Không đợi sáng mai hãy trở về?
Chu Mục Viễn khách sáo nói.
- Không được, đi ra ngoài quá lâu ta sợ gặp chuyện không tốt, dù sao lãnh địa bên kia vẫn đang phát triển, nếu có Truyền Tống Trận có thể trực tiếp truyền tống về thì hay quá.
Lâm Hữu khoát tay.
- Truyền Tống Trận? Ngươi nói tới kiến trúc lãnh địa Truyền Tống Trận sao?
Chu Mục Viễn nghi hoặc nói.
- Làm sao, ngươi cũng biết thứ này?
Lâm Hữu ngừng lại một chút, ngạc nhiên nhìn về phía Chu Mục Viễn.
- Quả thật đã từng thấy.
Chu Mục Viễn gật đầu:
- Lúc ở Chiến Trường Vạn Giới, ta từng nhìn thấy bản vẽ Truyền Tống Trận lãnh địa.
- Hoá ra thứ ấy chỉ có trong Chiến Trường Vạn Giới?
Sắc mặt Lâm Hữu vui vẻ, hắn cũng biết được xuất xứ của Truyền Tống Trận.
Chu Mục Viễn thấy hắn dường như có hứng thú với thứ này, lại nói tiếp:
- Ta không biết ở nơi khác có hay không, nhưng lúc trước ở Chiến Trường Vạn Giới, quả thật ta đã nhìn thấy một lần.
- Nhưng khi đó có nhiều người cướp đoạt bản vẽ lắm, thực lực ta không được, không dám tham gia vào, nếu ngươi muốn lấy được thứ này, phỏng chừng có chút khó khăn.
Nhớ lại sự khủng bố của Chiến Trường Vạn Giới, Chu Mục Viễn không nhịn được có chút nghĩ mà sợ.
Tuy thực lực của Lâm Hữu đã rất mạnh trong số những lãnh chúa mới buông xuống, nhưng hắn cũng không cho rằng, Lâm Hữu có thể mạnh tới mức cạnh tranh được với những lãnh chúa lâu năm.
Dù sao, chưa tới ba tháng nữa sẽ bắt đầu Chiến Trường Vạn Giới lần tiếp theo.
Lâm Hữu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Chu Mục Viễn, nghe được lời khuyên của hắn, lập tức vui sướng nói:
- Quả thật có chút khó khăn, xem ra ta phải chuẩn bị nhiều hơn một chút. Nếu không còn việc gì nữa, vậy ta đi về đây, có cơ hội lại gặp.
- Đi thôi, có cơ hội lại gặp.
Chu Mục Viễn cũng không nói thêm gì, chỉ tiễn Lâm Hữu ra bên ngoài.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của hắn và mấy tên thủ hạ, Lâm Hữu cưỡi lên Rồng Yêu Vương.
Trong một trận cuồng phong gào thét, Lâm Hữu nhanh chóng bay khỏi mặt đất, lao nhanh ra bên ngoài thành Hắc Nguyên.
Bộ dáng ung dung kia đã khiến Chu Mục Viễn cực kỳ hâm mộ.
Hắn vẫn mãi nhìn theo Lâm Hữu rời đi, sau đó mới mang theo binh chủng dưới tay, vội vàng chạy tới phương hướng sơn trại giặc cỏ.
…….
Khi Lâm Hữu trở lại lãnh địa đã là buổi tối.
Bên trong thành Hoàng Sa đèn đuốc sáng trưng, mọi người cũng dần dần kết thúc một ngày bận rộn.
Lâm Hữu đi xuống dưới Đại Thụ Sinh Mệnh, ấn mở giao diện lãnh địa, nhìn thoáng qua.
Giá trị tín ngưỡng tăng tới 179 điểm, doanh thu một ngày của lãnh địa không sai biệt lắm chừng 700 ma tinh, hơn một chút so với trước kia.
Tính toán sơ sơ khoản phí dụng nhân công kiến tạo và bảo trì lãnh địa, cơ bản đã có thể thu đủ chi, ít nhất cũng không bị lỗ.
Đợi cho tới lúc mở ra thông thương, kiến trúc thăng cấp, chắc doanh thu sẽ thoải mái đột phá con số hàng ngàn, coi như hắn bắt đầu kiếm được tiền rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Hữu tắt giao diện, theo cầu thang đi đến căn phòng bên trên Đại Thụ Sinh Mệnh, nghỉ ngơi.
Hôm nay chạy một ngày đường, hắn cũng có chút mệt mỏi rồi.
Một đêm rất nhanh trôi qua.
Ngày hôm sau khi mặt trời dần dần dâng lên, Lâm Hữu đã dậy từ sớm, mang theo Linh Tịch và một trăm binh chủng ra bên ngoài thành Hoàng Sa.
Mà khi hắn đuổi tới gần cổng thành, bên ngoài thành đã tụ tập rất nhiều thương đội tư nhân và tu luyện giả thu được tin tức, bọn họ đều muốn đi nhờ hắn, qua nước Lưu Hỏa làm buôn bán.
Dù sao đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, đâu thể không công bỏ lỡ?