Chương 198: Chẳng Lẽ Người Lùn Đều Sợ Độ Cao?
Sắc mặt Lâm Hữu dần dần ngưng trọng.
Hắn còn nhớ khi Từ Trung giới thiệu nước Thiên Diễm cho hắn từng nói qua, công quốc Thiên Diễm và công quốc Lưu Hỏa giống nhau, cơ bản đều là núi lửa chết, rất ít tình huống phun trào
Nhưng hôm nay tình trạng khác hẳn, tất cả núi lửa đều đang không ngừng phun trào, cả không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh nồng đậm.
Hoàn cảnh ác liệt như thế, người không biết, còn cho rằng nơi này là tận thế.
Chẳng lẽ hoàn cảnh này có liên quan tới chuyện quốc vương ngã xuống, không có lãnh chúa cấp mười cân bằng?
Lâm Hữu trăm mối ngổn ngang không tìm được lời giải.
Mắt thấy núi lửa đang phun trào ở cách hắn càng ngày càng gần, hoa lửa bắn lên bầu trời càng ngày càng nhiều, hắn đành phải cho Rồng Yêu Vương hạ xuống mặt đất, chuyển thành phi hành trên tầng trời thấp.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã rời khỏi sa mạc, chui vào mảnh đất bên trong núi lửa.
- Oanh!
Lúc này, một tòa núi lửa bên cạnh bọn họ vừa vặn lại phun trào.
Một cột nham thạch nóng chảy năng lượng lớn xông lên không trung, khiến cho không khí và mặt đất quanh thân đều kịch liệt chấn động theo nó.
Tiếp theo nham thạch nóng chảy này nhanh chóng nguội dần và ngưng kết thành khối ở trên không trung, hóa thành từng đợt mưa lửa điên cuồng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ vang rầm rầm.
- Đẩy nhanh tốc độ! Rời khỏi nơi này lại nói sau!
Lâm Hữu hô to một tiếng, hắn lập tức mang theo nhóm thực vật không ngừng tránh né nham thạch nóng chảy, xuyên qua sương khói nồng đậm.
Bất cứ khi nào tránh né không kịp, Linh Tịch sẽ dùng thuật pháp khống chế, hoặc Rồng Bay sẽ dùng hoa tường vi quất nham thạch bay đi, bởi vậy dọc theo đường đi này không có tình huống bất ngờ xảy ra.
Ngay lúc đó, Lâm Hữu tinh mắt phát hiện một bóng người đang tê liệt ngã xuống trên sườn núi thuộc một tòa núi lửa đang phun trào xa xa.
Hình như đối phương bị nham thạch rơi xuống từ trên bầu trời đập cho ngã xuống đất, mắt thấy người nọ sắp bị nham thạch cuồn cuộn nóng chảy từ trên đỉnh núi lao xuống bao phủ.
Vốn dĩ Lâm Hữu cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Nhưng nhìn kỹ, bóng dáng người nọ thấp hơn người bình thường rất nhiều, còn mặc khôi giáp, trên lưng lại đeo một cây chùy sắt thật lớn. Đây chẳng phải hình tượng Người Lùn mà Từ Trung từng miêu tả cho hắn sao?
- Mau! Mau cứu hắn đi lên!
Dưới niềm vui bất ngờ, Lâm Hữu cũng bất chấp nghĩ nhiều.
Hắn lập tức khiến cho Rồng Yêu Vương bay vút qua, trong nháy mắt khi bóng dáng nọ sắp bị nham thạch nóng chảy cắn nuốt, một tay hắn nắm đối phương lên, phóng tới trên lưng Rồng Yêu Vương.
Sau đó nhanh chóng bay khỏi núi lửa, may mắn vượt qua.
Lâm Hữu nhìn thoáng qua phía sau, chỉ thấy nham thạch nóng chảy đang điên cuồng khởi động, hắn hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, hắn không khỏi hướng ánh mắt về người lùn trước mặt.
Đúng là giống hệt hắn tưởng tượng, thân hình người này chỉ cao trên dưới một mét, lại có một gương mặt thành thục và râu.
Thậm chí tứ chi trên thân thể cũng cường tráng vô cùng, vừa nhìn đã biết đủ sức để vung lên chuỳ lớn.
Thật đúng là đạp rách giày sắt tìm không thấy, thấy được rồi lại chẳng tốn công phu.
Hắn còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới tạo được quan hệ với bộ tộc người lùn.
Không nghĩ tới lại có cơ hội nhanh như vậy.
Hắn vừa cứu tộc nhân của bọn họ, chắc bộ tộc Người Lùn không ném hắn ở ngoài cửa đâu?
Nghĩ vậy, Lâm Hữu không khỏi nở nụ cười đắc ý.
Người Lùn đang hôn mê, hình như cảm nhận được cái gì, thân thể đối phương khẽ run rẩy một cái, rồi dưới ánh sáng trị liệu của Sứ Giả Tinh Linh người này từ từ tỉnh lại.
Rồi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn chung quanh.
Ngay khi người này nhìn thấy mình đang ở giữa không trung, độ cao cách mặt đất tới mấy chục mét, hai mắt lập tức máy động, hai chân đạp một cái, lại hôn mê bất tỉnh!
Lâm Hữu:
- …
Ta moá nó.
Chẳng lẽ Người Lùn đều sợ độ cao?
………..
- Ngươi nói cái gì? Ngươi bị bộ tộc đuổi ra?
Cơ hồ một tiếng hô to sắp phá vỡ màng tai đột nhiên vang lên dưới chân một ngọn núi.
Vẻ mặt Lâm Hữu đầy kinh ngạc, nhìn Người Lùn đang ngồi trước mặt mình, sau đó sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay hồi nãy, khi hắn đưa được người lùn nọ lên mặt đất, mất hết sức chín trâu hai hổ mới cứu tỉnh được đối phương.
Kết quả Người Lùn này lại nói với hắn.
Đối phương bị bộ tộc đuổi ra bên ngoài!
Khiến hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa đã hộc máu đương trường.
- Cho nên vì ngươi bị đuổi ra, mới chạy đến núi lửa tự sát?
Lâm Hữu đưa tay vỗ trán, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vốn tưởng rằng đây là một cơ hội để kết nối, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện này.
Tuy Người Lùn kia cũng biết chuyện này rất mất mặt, nhưng đối phương vẫn đỏ mặt giải thích:
- Ngươi đừng nói bậy! Ta không có tự sát, ta chỉ muốn lên núi lửa tìm thánh vật do hoả diễm kết tinh tạo thành của Người Lùn nhất tộc mà thôi!
- Thánh vật của Người Lùn nhất tộc? Đó là cái gì?
Lâm Hữu lại nhìn về phía Người Lùn nọ.
- Chính là…
Người Lùn theo bản năng muốn há mồm, nhưng lập tức, hắn đã phản ứng lại và đầy cảnh giác nhìn Lâm Hữu:
- Ngươi hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn dò xét bí mật của Người Lùn nhất tộc chúng ta?
Người Lùn vốn đã cực kỳ bài xích nhân loại.
Nhưng vì Lâm Hữu cứu hắn, hắn mới tương đối thân thiết với Lâm Hữu hơn một ít, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng cảnh giác với người tộc khác, không hề có chút buông lỏng.
Kể cả khi hắn đã bị bộ tộc đuổi ra, tấm lòng của hắn vẫn không hề thay đổi.
Thực hiển nhiên, muốn chiếm được sự tin tưởng của đối phương, cũng không phải một chuyện đơn giản.
Lâm Hữu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không gạt ngươi, ở lãnh địa của ta vừa vặn thiếu một thợ rèn giỏi, nghe nói nhất tộc Người Lùn các ngươi rất am hiểu tạo rèn, cho nên ta mới qua đây tìm xem. Nếu ngươi đã bị đuổi ra ngoài, vậy có hứng thú đến chỗ của ta hay không? Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ cố gắng thoả mãi những yêu cầu của ngươi.
Lâm Hữu nói những lời này cũng mang theo sự cân nhắc của mình.
Nếu hắn muốn mời chào nhân tài, tự nhiên phải cho bọn họ thấy ý tứ chân thành nhất.
Hơn nữa vừa nghe cái tên thánh vật tộc Người Lùn đã biết nó không đơn giản.