Chương 207: Lực Hấp Dẫn Của Trang Bị Là Cực Kỳ Thật Lớn
Sau đó, hắn lại làm thêm ba loại quyển trục phụ ma khác, mỗi loại ba tấm, lúc này hắn mới nhìn về phía một loại phụ ma khác có hiệu quả khiến hắn thật vừa lòng.
【 Tật Phong Trảm cấp bốn: thêm vào kỹ năng Tật Phong Trảm cho vũ khí, phóng thích tất cả năng lượng chém ra một chiêu đao gió cường đại, uy lực tương đương với một kích toàn lực của cấp bốn đỉnh, cần bổ sung năng lượng, hữu hiệu với vũ khí dưới cấp bốn. 】
【 Chế tạo cần: 8 tài nguyên gỗ, 80 bột ma pháp, 800 ma năng 】
Hiệu quả phụ ma này khác biệt với ba loại vừa rồi, nó là phụ ma kỹ năng.
Hơn nữa hiệu quả cực kỳ cường đại, một kích toàn lực của cấp bốn đỉnh.
Chỉ cần có kỹ năng này, tương đương với nhiều hơn một thủ đoạn bảo mệnh.
Mà tài liệu chế tác ra nó cũng rất cao, ước chừng gấp đôi những quyển trục phụ ma trụ cột.
Nhưng cân nhắc tới hiệu quả cường đại của nó, Lâm Hữu vẫn quyết định làm một tấm cầm ra bán thử xem sao, nếu được người ta hưởng ứng tốt, hắn còn có thể làm số lượng lớn.
…………
Một tấm phụ ma kỹ năng, cộng thêm chín tấm phụ ma trụ cột, vừa lúc tiêu hết chỗ bột ma pháp còn lại của Lâm Hữu.
Mang theo mười tấm quyển trục này, cùng mấy thực vật cấp bảy, Lâm Hữu trực tiếp rời khỏi lãnh địa, chạy tới thành Hoàng Sa.
Không ngờ lúc này, đã có không ít tu luyện giả tụ tập bên ngoài Tiệm Thợ Rèn.
Hình như bọn họ đều bị ánh sáng thăng cấp của Tiệm Thợ Rèn hấp dẫn tới đây, hiện giờ đám người đó đang đứng ở xa xa chỉ trỏ, nhỏ giọng nghị luận.
Dù sao tin tức bên trong thành Hoàng Sa có Người Lùn đã không còn là bí mật.
Một ít tu luyện giả thực lực cường đại, đều từ những nới khác tới đây tìm hiểu thực hự câu chuyện.
Thậm chí Lâm Hữu còn phát hiện bóng dáng của hai tu luyện giả cấp bảy từ trong đám người này.
Xem ra đối với tu luyện giả, lực hấp dẫn của trang bị là cực kỳ thật lớn.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài tới rồi.
Ngụy Cương đang dẫn đầu duy trì trật tự, rất nhanh đã phát hiện ra Lâm Hữu, hắn lập tức mang theo mấy tên thủ hạ đi lên đón tiếp.
Mấy thủ hạ đi theo bên người hắn, đều là tu luyện giả cấp sáu gần đây vừa gia nhập thành Hoàng Sa, tạm thời do hắn thống lĩnh.
Nhìn thấy Lâm Hữu xuất hiện, một đám đứng thẳng tắp, thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương.
- Thế nào? Mấy ngày nay tình huống trong thành vẫn bình thường chứ?
Lâm Hữu thuận miệng hỏi.
- Hoàn hảo.
Ngụy Cương đáp lại:
- Nhưng gần đây có rất nhiều tu luyện giả và thương nhân từ nơi khác tới, khiến cho áp lực giữ gìn trật tự trong thành lớn hơn trước rất nhiều, cho nên ta dẫn bọn họ đi trên đường chung quanh tuần tra.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Lâm Hữu gật đầu với hắn.
- Không vất vả không vất vả, đây là điều thuộc hạ phải làm.
Ngụy Cương nhếch miệng nở nụ cười.
Sau đó hắn gãi đầu, nhìn thoáng qua bốn phía, lại nhìn về phía Lâm Hữu, có vẻ hơi do dự, thậm chí còn khá nhăn nhó:
- Cái này… Lãnh chúa đại nhân, ta có một chuyện không biết có nên hỏi hay không?
- Chuyện gì? Nói đi.
Lâm Hữu thản nhiên nói.
- Chính là cái kia, không phải ngài dẫn theo rất nhiều Người Lùn trở về sao? Thuộc hạ nghe nói Người Lùn rất giỏi tạo ra trang bị, cho nên… Cho nên ta muốn nhờ bọn họ giúp ta tạo ra một tấm chắn, ngài xem có được hay không?
Ngụy Cương ấp úng nói, đồng thời lại cẩn thận nhìn Lâm Hữu, sợ sẽ bị hắn quở mắng.
Lâm Hữu thấy thế, lập tức cảm thấy buồn cười, hoá ra vì loại chuyện này.
Nhưng nể mặt mấy ngày qua, Ngụy Cương vất vả duy trì trật tự, hắn nói:
- Dĩ nhiên là được, nhưng cần chờ thêm một đoạn thời gian nữa, chờ bọn họ dàn xếp xong lại nói sau.
- Thật ư?
Ngụy Cương kích động hô.
- Đương nhiên là thật. Đến lúc đó ta sẽ nhờ bọn họ hỗ trợ tạo ra một ít vũ khí, hộ giáp cấp thấp phân phát xuống cho đội hộ vệ, trang bị của bọn họ quá rách nát rồi cũng nên thay đổi.
Trong lòng Lâm Hữu vẫn một mực suy nghĩ về đống trang bị rách nát trên người vệ binh.
Lúc trước không có điều kiện, chế tạo trang bị lại không thể sản xuất lượng lớn.
Bây giờ thì khác rồi, có thợ rèn Người Lùn ở đây, chỉ cần đủ khoáng thạch, có thể tạo ra lượng lớn trang bị trụ cột, nên thay thế toàn bộ cho bọn họ.
Nếu không cứ cho mấy người đó mặc trang bị cũ rích không biết từ bao nhiêu năm về trước, bản thân hắn cũng thấy mất mặt?
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu lại nhìn về phía mấy tu luyện giả đằng sau Ngụy Cương.
- Còn mấy người các ngươi nữa, nếu đã gia nhập thành Hoàng Sa, Lâm Hữu ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Lúc nào rảnh cứ tới tìm Tiết tổng quản đăng ký một chút, đến lúc đó ta sẽ thống nhất phát một bộ trang bị cấp sáu cho các ngươi.
- Vâng! Cảm ơn lãnh chúa đại nhân ưu ái!
Mấy tu luyện giả đó lập tức đứng thẳng tắp, kích động nói.
Trang bị cấp sáu, không phải thứ muốn mua là được
Kể cả khi mua được, cơ hồ cũng hao tốn nửa phần gia sản của bọn họ, người bình thường không dám xuống tay.
Vậy mà Lâm Hữu vừa lên đã muốn phát cho mỗi người một bộ, cũng khó trách bọn họ sẽ kích động như thế. Bọn họ cảm thấy vô cùng may mắn khi mình đã lựa chọn gia nhập vào thành Hoàng Sa.
- Nhường đường, nhường đường, mau nhường đường, nhường đường.
Đúng lúc này, đột nhiên từ xa xa truyền đến một tiếng la lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Hữu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía đang xôn xao.
Không chờ đám người Ngụy Cương trả lời, hắn đã thấy Mạch Cách n mang Chuỳ Chiến Thần trên lưng, dẫn theo mấy tộc nhân xuất hiện ở trên đường, chạy về phía bọn họ.
- Lâm Hữu, ta đang muốn tìm ngươi.
- Sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi đang cùng tộc nhân đào móc hang sao?
Lâm Hữu kinh ngạc hỏi.
- Hang đã đào xong rồi, chỉ thiếu xây dựng bên trong chút thôi. Không phải ngươi nói bên trong Tiệm Thợ Rèn của ngươi đang thiếu thợ rèn sao? Cho nên ta mang mấy tộc nhân lại đây hỗ trợ, không quấy rầy ngươi chứ?
Mạch Cách n cau mày nói, hình như hắn rất không thích bị nhiều người vây quanh như vậy.
Nhưng hắn cũng không quên mình đã nhận lời với Lâm Hữu, cho nên dẫn theo năm tộc nhân lại đây.
- Đương nhiên không quấy rầy, hơn nữa ngươi tới vừa đúng lúc, tiệm thợ rèn của ta mới thăng cấp lên đang cần không ít người làm. Đúng rồi, bọn họ là thợ rèn cấp bao nhiêu?
Lâm Hữu tò mò hỏi.