Chương 218: Đế Quốc Thiên Khung
- Có nhu cầu cấp bách về ma năng, cần bán một tấm bản vẽ kiến trúc, tới trước được trước!
- Có người anh em hệ dã thú nào cần Lệnh Bài Binh Chủng hay không? Vừa lấy tới tay, tuyệt đối nóng hổi!
Tiếng rao hàng, còn có tiếng hô gọi ầm ĩ, không ngừng quanh quẩn bên tai, thoạt nhìn cả con đường náo nhiệt vô cùng.
Lâm Hữu phát hiện, trong đó có rất nhiều người đều là lãnh chúa và tu luyện giả cấp sáu trở lên, thậm chí còn có không ít cấp bảy trở lên.
Hơn nữa đa phần bọn họ đều đến từ các vương quốc hoặc các đế quốc.
Khiến cho hắn không nhịn được cảm thán chính là một nơi thần kỳ như chủ thành Đôi Cánh Thiên Sứ này, lại có thể khiến nhiều lãnh chúa cấp bậc khác biệt đến từ những nơi khác biệt hòa thuận ở chung với nhau như vậy.
Mà ngay khi hắn đang không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, hiểu biết hoàn cảnh.
Một bóng người đột nhiên ngăn ở trước mặt hắn.
- Người anh em, nhìn ngươi chắc đây là lần đầu tiên đến nơi này, có cần dẫn đường hay không?
………..
Ngăn ở trước mặt Lâm Hữu, là một người mập mạp vẻ mặt đầy ý cười, thoạt nhìn cực kỳ khôn khéo, hơi lớn tuổi hơn Lâm Hữu một ít.
Lâm Hữu tò mò nhìn hắn, lại nhìn bên cạnh mình, có chút chần chờ hỏi:
- Ngươi đang nói chuyện với ta?
- Dĩ nhiên rồi.
Mập mạp nọ đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười:
- Ta thấy người anh em nhìn xung quanh một hồi, đoán là vừa đến nơi đây?
- Đúng, có cái gì chỉ giáo?
Lâm Hữu không cần thiết phải giấu giếm, vì nhìn bộ dáng của hắn, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra đây là lần đầu tiên hắn đến.
Mà sau khi nghe hắn trả lời, trong mắt mập mạp lập tức phát ra một tia sáng, tiếp theo mập mạp nọ nói:
- Chỉ giáo thì không dám nhận, ta chỉ làm công tác giới thiệu dẫn đường, kiếm chút phí vất vả mà thôi. Người anh em có hứng thú hay không? Chỉ cần hai ngàn ma năng, ta bảo đảm người sẽ hiểu rõ nơi này rất nhanh.
Nói xong, mập mạp nọ còn nhướng mày với Lâm Hữu, bộ dáng gian thương trên mặt người nọ sống động như thật.
Lâm Hữu có thể cảm nhận được, đối phương giống hắn, là một lãnh chú cấp sáu.
Hơn nữa với hắn, hai ngàn ma năng không quá đắt, cũng tiết kiệm cho hắn khá nhiều thời gian hỏi thăm, hoặc tự mình tìm hiểu. Bởi vậy suy nghĩ một chút, hắn gật đầu nói:
- Được, vậy ngươi giới thiệu một chút tình huống nơi này cho ta đi.
Nói xong, hắn trực tiếp gửi một lời mời giao dịch qua, chuyển cho đối phương hai ngàn ma năng.
Mập mạp thu được ma năng, hai mắt lập tức tỏa sáng.
- Ha ha, đâu có đâu có, lời đầu tiên ta giới thiệu một chút, ta tên là Chu Tuấn, nên xưng hô với người anh em như thế nào?
- Lâm Hữu.
Lâm Hữu thản nhiên nói.
- Hoá ra là người anh em Lâm Hữu, tên rất hay!
Chu Tuấn khen một tiếng, cả người đều trở nên sinh động hơn:
- Nếu người anh em có thể tin được ta, vậy cứ đi theo ta, ta vừa đưa ngươi đi quen thuộc hoàn cảnh nơi này, vừa giới thiệu cho ngươi tình huống chủ thành hiện tại.
- Ừm, dẫn đường đi.
Cứ như vậy, Lâm Hữu được Chu Tuấn dẫn dặt, bắt đầu đi dạo ở con đường phụ cận.
Mỗi khi tới một chỗ, Chu Tuấn sẽ dừng lại tiến hành giới thiệu cho hắn.
Ví dụ như có thể tiến hành giao dịch đi nơi xa ở khu giao dịch, dùng để bán đấu giá vật phẩm trân quý, còn có đủ loại cửa hàng, đối phương đều tỉ mỉ giải thích.
- Ngươi xem nơi đó, toà cung điện cao nhất trong chủ thành kia, nó được Đại Đế Thương Khung, đế vương của đế quốc Thiên Khung tự tay thành lập, với mục đích cung cấp che chở cho nhóm lãnh chúa đến nơi này, cũng để ngăn cản lãnh chúa giới vực khác xâm chiếm.
Giọng của Chu Tuấn không ngừng vang lên bên tai Lâm Hữu, khiến cho hắn không nhịn được có chút kinh ngạc.
Hắn nhìn thoáng qua tòa cung điện cao ngất trong mây xa xa kia, hiếu kỳ nói:
- Đế vương của đế quốc Thiên Khung? Chẳng lẽ nơi này nằm bên trong đế quốc Thiên Khung?
- Đúng.
Chu Tuấn quay đầu lại:
- Đế quốc Thiên Khung vừa vặn ở vào nơi giao giới giữa đại lục Nguyên Thủy và đại lục Nguyên Sát. Vốn dĩ lúc ban đầu giữa hai giới vực còn một mảnh đất hỗn độn vô tận ngăn cách, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mảnh đất hỗn độn đột nhiên biến mất, hai đại lục bắt đầu liên tiếp phát sinh va chạm. Vì phòng ngừa người của Giới Nguyên Sát xâm lấn đại lục chúng ta, Đại Đế Thương Khung và mấy đại đế thuộc đế quốc xung quanh đã liên thủ bố trí phòng ngự, cũng thành lập chủ thành trong này, để khai chiến với đại lục Nguyên Sát. Đó cũng là lý do chiến trường biên cảnh tồn tại.
- Thì ra là thế.
Lâm Hữu giật mình hiểu ra, đồng thời cũng âm thầm kinh hãi.
Nói như vậy, trên chiến trường bên ngoài chủ thành, hắn không chỉ có gặp được lãnh chúa cấp sáu, càng có thể gặp được lãnh chúa cấp bảy trở lên của đại lục Nguyên Sát. Tình hình có vẻ nguy hiểm còn hơn hắn tưởng tượng.
Nhưng một nơi nguy hiểm như vậy, lại có nhiều lãnh chúa truyền tống đến nơi này, gia nhập chiến trường.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ chết ư?
Chu Tuấn đứng bên cạnh, hình như cũng nhìn ra nghi hoặc của hắn, đột nhiên cười nói:
- Kế tiếp, ta sẽ mang ngươi tới một nơi được hoan nghênh nhất trong chủ thành chúng ta.
- Nơi được hoan nghênh nhất?
- Đúng, nơi đó tên là đại sảnh nhiệm vụ, chuyên môn dùng cho nhóm lãnh chúa và tu luyện giả tuyên bố các loại nhiệm vụ chiến trường, cũng là nơi dùng điểm tích luỹ vinh dự đổi vật phẩm, chỉ cần là thứ ngươi có thể dự đoán ra, đều có thể dùng điểm tích luỹ để đổi lấy ở nơi này.
- Tất cả mọi thứ?
- Đúng vậy, tất cả mọi thứ!
Hai mắt Chu Tuấn tỏa ánh sáng nói:
- Chỉ cần ngươi có đủ điểm tích luỹ, kể cả binh chủng cực kỳ hiếm có hoặc bản vẽ kiến trúc đều có thể đổi, mà nơi đó, cũng là căn bản thành lập nên chủ thành!
- Này…
Lâm Hữu nghe xong, lập tức kinh sợ.
Tới bây giờ, cuối cùng hắn đã hiểu, vì sao đám lãnh chúa này biết rõ nơi đây nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn làm việc nghĩa trong chùn bước truyền tống tới.
Hoá ra vì như vậy!
Mà ngay trong khoảng thời gian hắn suy tư, Chu Tuấn cũng dẫn hắn tới bên ngoài một tòa kiến trúc to lớn nhất, cũng náo nhiệt nhất ở trung tâm con đường.
Bốn chữ to “Đại sảnh nhiệm vụ” được treo cao cao bên trên kiến trúc ấy.
Còn bên dưới, đám đông lại bắt đầu khởi động, cuồn cuộn như nước chảy.
Không ngừng có lãnh chúa và tu luyện giả ra vào trong đó, thậm chí còn náo nhiệt hơn mấy lần so với khu vực xung quanh quảng trường truyền tống!