Chương 44: Linh Tịch Xuất Chiêu
- Thần Ánh Sáng - Thần Thánh Từ Bi, mời thần linh nghe ta khẩn cầu, khu trừ tà ác trên thế gian...
- Ánh Sáng Thánh Khiết!
Tia sáng trắng chói mắt sáng lên, trong nháy mắt chiếu sáng phạm vi vài trăm mét giống như ban ngày, tính cả làn sương mù độc, cũng đều bị xua tan nhanh chóng, lộ ra tường vây trong lãnh địa.
Cùng lúc đó, một Thiên Sứ khác sau lưng Mộ Dung Thiên hàng tay cầm trường thương bay về phía không trung, nâng cao trường thương trong tay.
- Thương Thẩm Phán!
Chỉ nghe hét lớn một tiếng, vô số trường mâu tuột tay, lướt về phía tường vây, đột nhiên nổ tung trên tường rào, trực tiếp nổ tung dây leo trên tường vây gần đó, trống đi một mảnh đất trống lớn, dù kỹ năng Cắn Nuốt thì cũng không có cách nào khôi phục trong thời gian ngắn.
- Không hổ là Mộ Dung lão đại! Một chiêu đã phá vỡ phòng ngự của bọn nó!
Ba người khác phấn chấn tinh thần hô hoán.
- Hừ, ta ngược lại muốn xen thử hắn còn có thứ gì có thể ngăn cản chúng ta, đi, chúng ta tấn công vào đi!
Mộ Dung Thiên không nói nhảm, dẫn đầu quân đoàn Thiên Sứ vượt qua mặt đất lỏm chỏm, phóng về phía lãnh địa, những người khác thì đi theo bên cạnh hắn, xử lý dây leo còn lại.
Bọn họ mang theo số lượng đông đảo binh chủng, các thực vật ngăn cản vốn đã vô cùng cố hết sức, hiện tại không có dây leo và Khí Độc kiềm chế, càng tiến quân nhanh hơn, đảo mắt đã đánh đến phía ngoài tường rào.
- Xem ra tên kia cũng không ở trong lãnh địa, nếu không thì không thể nào lâu như vậy mà không hiện thân.
Một người trong đó nhịn không được nói.
- Không cần lo lắng chuyện này, dù sao hủy đi hạch tâm của lãnh địa thì hắn cũng khó thoát khỏi cái chết!
Mộ Dung Thiên trầm giọng nói, lập tức dẫn đầu Thiên Sứ bên cạnh, chuẩn bị xuyên qua tường vây.
Nhưng ngay lúc này, một cảm giác nguy cơ xông lên đầu.
- Vù!
Vài gốc gai dưới đất đột nhiên từ dưới chân của bọn hắn bắn lên, không có bất kỳ dấu hiệu nào!
Trong lòng Mộ Dung Thiên kinh ngạc và sợ hãi, căn bản không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bay ra ngoài, những gai gai đất gần như lướt qua bên chân của hắn, trong lúc nguy hiểm đã bị hắn tránh đi.
- A…
- A…
Lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, ba người trong đó hai người bị đâm thủng cơ thể, một người còn lại thì bị đâm qua bắp đùi, ngã trên mặt đất.
- Ai?
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên quay đầu thì nhìn thấy Lâm Hữu đang chậm rãi từ ngoài đi vào, bên cạnh còn có quân đoàn Thực Vật của hắn.
- Là ngươi!
Sắc mặt Mộ Dung Thiên trầm xuống, trong mắt hiện ra oán độc vô tận.
Hắn không ngờ, Lâm Hữu lại trở về nhanh như vậy, còn một lần giải quyết hai người đồng bạn của hắn.
Phải biết, sau khi lãnh chúa chết, binh chủng cũng sẽ cùng tử vong.
Quả nhiên không được mấy giây sau, tất cả binh chủng hai người kia mang theo đều kêu rên một tiếng, trực tiếp mất mạng tại chỗ, trong nháy mắt giảm bớt một nửa chiến lực của bọn họ!
- Chúng ta lại gặp mặt.
………….
Lâm Hữu từ tốn nói, ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn chăm chú Mộ Dung Thiên, dường như đang nhìn chăm chú một người chết.
- Hừ! Gặp mặt thì sao? Ngươi đã dám trở về, vậy cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi.
Hạch tâm lãnh địa có sức bền, muốn hủy trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.
Mà lúc này, trong lòng Mộ Dung Thiên đã bị oán hận vô tận ăn mòn, căn bản không nói nhảm với Lâm Hữu, lập tức triệu tập Thiên Sứ bên cạnh, cản ở trước mặt mình.
- Lão đại Mộ Dung, ta tới giúp ngươi!
Người thanh niên bị đâm xuyên bắp đùi kia chịu đựng đau nhức kịch liệt, đi đến bên cạnh Mộ Dung Thiên.
Hắn ta biết rõ, mình đến tấn công lãnh địa của Lâm Hữu thì đã triệt để kết thù với Lâm Hữu, muốn sống sót thì nhất định phải giải quyết xong Lâm Hữu mới được.
Huống chi bọn họ đã tổn thất một nửa binh lực, nhưng vẫn còn hai người ở đây, đối phó một người còn không phải dễ như trở bàn tay à?
- Lên! Giết hắn cho ta!
Chỉ nghe một tiếng hét lớn, trọn vẹn hơn sáu mươi binh chủng lao về phía Lâm Hữu, trên bầu trời càng ngưng tụ từng tia thánh quang, liên tục rơi xuống vị trí của Lâm Hữu.
Mà bên cạnh Lâm Hữu cũng chỉ có hai mươi mấy binh chủng thực vật, số lượng chênh lệch to lớn, căn bản không có cách nào so sánh.
- Ha ha ha... Đây chính là kết cục khi đắc tội ta!
Mộ Dung Thiên ngông cuồng cười ha hả.
Ngay cả tên thanh niên đi cùng hắn cũng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, dường như đã thấy hình ảnh Lâm Hữu đổ máu tại chỗ.
Nhưng một giây sau, tiếng cười của bọn hắn đột nhiên im bặt lại.
Chỉ thấy bên cạnh Lâm Hữu, một bóng dáng Hoa Yêu nhanh chóng bay ra, vung động pháp trượng trong tay.
Ngay sau đó, vô số lá cây theo gió bay lên, hóa thành từng mũi tên đánh úp thẳng về phía binh chủng của bọn họ.
- Phốc!
Hoa máu nổ tung, nguyên một đám Thiên Sứ từ trên trời rơi xuống, vừa ngưng tụ thánh quang công kích đã tiêu tán trong nháy mắt.
Ngay cả dã thú đang chạy trốn ở dưới đất cũng bị lá cây xuyên qua yết hầu mà chết, liên tục té ngã trên đất, phát ra âm thanh trầm đục.
Cho nên ngay cả một kích cũng không ngăn cản nổi!
- Binh chủng cấp 5!
Đồng tử hai người Mộ Dung Thiên đột nhiên co lại đến cực hạn, vô cùng kinh hãi nhìn Linh Tịch huy động pháp trượng.
Có thể một kích miểu sát cấp 4, tuyệt đối là cấp 5 không sai!
Bọn họ vô luận như thế nào cũng sẽ không ngờ, dưới tay Lâm Hữu lại có cấp 5 binh chủng, hơn nữa còn là binh chủng cấp 5 có pháp thuật tấn công phạm vi lớn!
Chỉ vừa đối mặt mà thôi, binh chủng của bọn họ đã tốn gần một nửa.
Binh chủng còn lạ, đều bị vô số dây leo cuốn lấy, căn bản không thể thoát ra.