Chương 110: Quyết định bởi ván bài
Tại cổng làng nghỉ dưỡng, rất nhiều người sống sót nhìn từ xa, các thành viên tuần tra xếp hàng ngay ngắn, lộ ra vẻ tò mò.
" Đội tuần tra đây là lại có nhiệm vụ nữa à?"
" Ta nghĩ mỗi lần tổ tuần tra tụ tập ở đây, bảo đảm có nhiệm vụ cần phải đi ra ngoài, nói không chừng hôm nay lại muốn hướng về khu vực khác để khai hoang đi. "
" Xem ra hôm nay tiểu đội vận chuyển có lẽ bận bịu đây. Nói đến, đội tuần tra ở nơi trú ẩn của chúng ta cũng rất lợi hại. Cứ ba ngày bọn họ lại đi ra bên ngoài tìm kiếm, lần nào cũng đi đến những nơi xa trú ẩn. "
Nhận xét này đã khơi dậy sự đồng tình của những người sống sót khác.
" Lúc trước ta từng ở nơi ẩn núp kia, nơi đó tuần tra đội a, chỉ cần không thiếu lương thực, bọn hắn mỗi ngày đều trốn trong nơi trú ẩn, thậm chí thỉnh thoảng đi ra ngoài, bọn hắn sẽ bắt người bình thường như chúng ta tiến lên thăm dò đường đi ... " Hắn lắc đầu," Cũng may là đội tuần tra của nơi ẩn nấp Thâm Lam khác xa quá nhiều. Nếu ta là 1 người thức tỉnh, ta cũng phải tham gia đội tuần tra bằng bất cứ giá nào. "
" Tôi cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc là không thể thức tỉnh được. Đương nhiên, tôi phải nói rằng Giám đốc Đường thật sự lợi hại, không có Giám đốc Đường và đội trưởng La, liệu có thể có một đội tuần tra hiện tại như thế này sao? "
Những người sống sót ở đây đang bận nói chuyện.
Các thành viên của đội tuần tra đang chờ ở phía bên kia cũng rất tò mò, không biết hôm nay bọn họ sẽ làm gì.
Ngay sau đó, hai chiếc xe tải lớn chạy đến chỗ trước mặt của bọn họ.
Lộ Tiểu Bằng hai mắt sáng lên, " Xe tải lớn, chẳng lẽ hôm nay triển khai nhiệm vụ lớn lần nữa. "
Nếu như mà vừa mới gia nhập đội tuần tra, đối mặt với ma thú anh sẽ còn chút sợ hãi, nhưng bây giờ, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, anh đã sớm thực hiện được ước mơ của mình là đấm chết con sói và đá vào con hổ ... Bước đầu đã xong mà những con ma thú này có lực lượng thức tỉnh cấp 1.
Đặc biệt, khẩu súng Swift Revolver mới đây đã được đưa vào danh sách trao đổi khiến ai cũng trông mà thèm, Lộ Tiểu Bằng cũng không ngoại lệ.
Vào thời điểm này, mọi người đều mong chờ một nhiệm vụ quy mô lớn, để tạo cơ hội cho họ kiếm được điểm cống hiến nhanh hơn.
Tựa như đối phó vói đám ma thú tràn ra liên tục không thể nào đếm hết ở cái hố lần trước.
Nhìn thấy La Triết xuống xe, Lộ Tiểu Bằng vội hỏi: " Đội trưởng La, trên xe đều có súng sao? "
La Triết gật đầu.
Lộ Tiểu Bằng càng thêm hưng phấn, " Vậy chúng ta hôm nay đi nơi nào để giết ma thú?"
" Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay không phải là săn ma thú, mà là đến những nơi trú ẩn khác trao đổi."
Giao dịch
Nhưng tóm lại là có nhiệm vụ, cần ra ngoài nên đúng như vậy.
La Triết tiếp tục, " Để tiết kiệm thời gian, đội tuần tra của chúng ta sẽ chia thành hai nhóm cho nhiệm vụ này, mỗi nhóm sẽ hộ tống một lô vật liệu giao dịch đến hai nơi trú ẩn."
" Đội đầu tiên theo tôi đến nơi ẩn nấp Lâm Đông và đội thứ ba theo Tạ Y đến nơi ẩn nấp Đại Pháp ..."
Lộ Tiểu Bằng sững sờ, " Còn đội thứ hai? "
" Đội thứ hai ở lại nơi trú ẩn, những người khác, kiểm tra trang bị và chuẩn bị lên đường."
Đội tuần tra được chia thành ba đội, La Triết, Không, Tạ Y là đội trưởng, các thành viên của đội tuần tra cũng được phân phối đến từng đội bên trong.
Anh thuộc đội hai, dưới quyền chỉ huy của phó đội trưởng Không.
Tuy nhiên, anh đã nghe thấy gì?
Đội thứ hai, ở lại?
Lộ Tiểu Bằng hai mắt trợn tròn, vẫn có chút không can tâm " Vì cái gì hết lần này tới lần khác đội thứ 2 cũng ở lại a?"
Lúc này Tạ Y vừa xuống xe nghe thấy như vậy cười đắc thắng, " Đương nhiên là bởi vì tối hôm qua đánh bài, đội trưởng của ngươi trắng tay, thua rồi."
Đánh bài, bị thua?
Không đúng! Tại sao nhiệm vụ quan trọng như vậy mà lại lấy đánh bài ra quyết định a.
Lộ Tiểu Bằng khóe miệng giật 1 cái, anh đã hiểu rồi, chẳng trách sáng nay anh không thấy Phó đội trưởng Không, hóa ra tối hôm qua đánh bài thua a.
Hơn nữa còn bị ngược đãi rất thảm hại.
Đặc biệt là nhìn về phía bên cạnh, Bành Ba, hắn ở đội thứ 3 lộ ra bộ mặt cười bỉ ổi, hắn chỉ biết im lặng nhìn trời.
Sớm biết như thế anh đã đi theo 1 người đội trưởng có trình độ chơi bài cao siêu a.
Ngay sau đó, La Triết gọi các thành viên của đội thứ nhất và thứ ba, anh lấy ra một tấm bản đồ và trải nó ra.
Đây là bản đồ bao gồm khu vực xung quanh của Lâm Đông, ngoài nơi trú ẩn lớn Lâm Đông, nó còn đánh dấu vị trí của nhiều nơi trú ẩn nhỏ.
Trong số đó, đại biểu cho nơi ẩn núp Thâm Lam điểm nhỏ được gạch chéo bên cạnh chúng.
Đây là bản đồ được in ra do Đường Vũ từ trên danh thiếp tìm đến nhờ Bách Hiểu Sanh vẽ ra.
La Triết chỉ vào hai nơi trú ẩn nhỏ gần đó và giao nhiệm vụ cho những người khác.
…………
Lâm Đông
Khu buôn bán bên trong đường phố.
Các cửa hàng hai bên đường đều có người đi bộ, bầu không khí yên bình, nếu không có người đi đường, rất nhiều người đều mang theo kiếm và súng, ăn mặc như chiến binh, thoạt nhìn không khác gì trước đây ngày tận thế.
Tại một cửa hàng trên phố, Bách Hiểu Sanh kéo cửa cuốn và bắt đầu một ngày kinh doanh mới.
Anh chính là người có tên Bách Hiểu Sanh 10086 trên diễn đàn chiến tranh.
Tên ban đầu là Hiểu Sinh, nhưng tất nhiên đó không phải là họ, sau khi tận thế, dựa vào lợi thế liên lạc và khả năng phân tích thông tin nhạy bén, Bách Hiểu Sanh đã mở cửa hàng tư vấn thông tin cuộc sống, khụ khụ tin tức này ở nơi ẩn nấp Lâm Đông, cũng không phải không có người bình thường, nhưng nhiều người thức tỉnh đến đây mỗi ngày để hỏi anh ta thông tin.
Cuộc sống những ngày này trôi qua cũng rất thoải mái.
Anh lấy ra một cuốn sách trên kệ, đọc chậm rãi và đợi khách hàng đến.
Bách Hiểu Sanh đột nhiên chỉ cảm thấy ánh đèn mờ đi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam nhân cường tráng râu quai nón, có vẻ không có hảo ý nhìn hắn.
Bách Hiểu Sanh giật nảy mình, không khỏi đứng lên lùi lại, nhưng sau lưng đột nhiên đâm vào bức tường thịt.
Nhìn lại lần nữa, phía sau anh lại là một người đàn ông râu ria thân hình vạm vỡ.
Bỗng nhiên anh tiến thoái lưỡng nan
Sau một nỗ lực thoát ra như vậy, Bách Hiểu Sanh đã bị hai người đàn ông to lớn vây quanh từ 2 bên trái phải mang lấy đi vào bên trong cửa tiệm, nhưng cửa cuốn của cửa hàng đã bị kéo xuống lúc nào không rõ.
" Các ngươi muốn làm gì, đây là bên trong đường phố, toàn bộ nơi ẩn nấp Lâm Đông trị an chỗ tốt nhất. Các người mà không buông tay, tôi sẽ gọi người tới. "
Anh định hét lên, nhưng có một giọng nói trầm thấp bên tai anh.
" Anh có thể thử xem, là anh hô người tới nhanh, hay là tôi đem cây dao này cắt cổ anh xuống nhanh hơn."
Hắn giật mình đến mức nhìn thấy một con dao găm đang kề trên cổ mình, chẳng biết từ lúc nào 1 thanh niên quỷ mị đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Phảng phất như 1 bóng ma.
" Cao thủ. "
Bách Hiểu Sanh nuốt nước bọt.
Cửa hàng được mở ở đây tốn rất nhiều tiền thuê, chỉ vì an toàn, nhưng hiện tại, dường như anh đã gặp phải những kẻ liều mạng, ngay cả đội bảo vệ ở nơi trú ẩn cũng không có sợ.
Nhưng ... Bách Hiểu Sanh lại nhìn những người này, vì không giết hắn ngay lập tức, có nghĩa là hắn vẫn có thứ mình muốn, vẫn còn cơ hội.
" Như vậy các vị anh em ở đây, không biết các vị muốn gì từ tôi, tôi Bách Hiểu Sanh thích nhất là ngồi xuống nói chuyện. Các anh em cũng có thể bỏ vũ khí xuống, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện. Các người giết tôi cũng chả có chỗ tốt gì, có khi còn chọc tới đội bảo vệ ở đây cũng những người thức tỉnh khác ... Đừng đừng, đại ca, bình tĩnh, bình tĩnh! "
Bách Hiểu Sanh đang thở hổn hển vì sợ hãi.
Trước mặt anh ta, Hôi Nhận cất con dao găm đi, mỉm cười, " Kỳ thực, thái độ của chúng tôi rất thân thiện. Đương nhiên, tôi phải khuyên 1 chút, anh đừng làm những việc vô nghĩa. Nếu không, liền xem như chúng ta có giết chết ngươi, cũng đừng quá mong đợi vào đội trị an có thể phát hiện ra ngươi.
" Nếu anh không tin tôi, anh có thể đi xem liệu hệ thống giám sát mà anh cài đặt ở cửa hàng có quay lại cảnh của chúng ta hay không. "
Hôi Nhận sau khi uy hiếp xong, hắn vỗ tay ra hiệu cho hai người đàn ông to lớn thả Bách Hiểu Sanh ra, " Nói nhảm cũng đã nói xong. Tiếp theo chúng ta có thể nói chuyện kinh doanh. Chẳng hạn như, tôi cần thông tin về những khoáng sản này, tôi vẫn cần bạn làm việc cho ông chủ của chúng tôi. "
Như thể có ma thuật, một xấp ảnh xuất hiện trong tay Hôi Nhận, chỉ với một cú ném nhẹ, chồng ảnh đã rơi xuống bàn và trải ra theo hình cánh quạt.
Bách Hiểu Sanh nhìn những khoáng vật khác nhau trong bức ảnh, đồng tử co rút lại, hắn nhận ra một ít trong số đó, tất cả đều là vật liệu rất quý giá.
Hắn liền nghe thấy Hôi Nhận tiếp tục nói, " Tất nhiên, trả tiền ta không thể nào trả tiền. Dù có tiền ta cũng sẽ không trả, nhưng ... chúng tôi có thể giúp cho anh thực hiện ước mơ và trở thành một người thức tỉnh."
Trở thành người thức tỉnh là hắn khát vọng nhất.
Cho dù không thiếu nguyên tinh hay nhân lực, nhưng trở thành người thức tỉnh đối với nhiều người mà nói cũng không có khó khăn, nhưng lại đem hắn gắt gao ngăn lại.
Câu nói này đã đánh trúng tim đen của anh.
Nguyên bản còn rất phẫn nộ, giờ anh có phần sửng sốt