Chương 126: Chỉ là thế thân
"Hô ~ ha ~"
Hà Thanh Thanh thở hổn hển, thỉnh thoảng lén lén quay đầu nhìn lại.
Tình hình tốt hơn so với dự kiến, chi kia đem bọn họ bắt tới đội ngũ, dường như bởi vì chiến đấu kịch liệt, nên đã mang theo phần lớn người thức tỉnh lên chiến trận chỉ để lại một số ít để canh gác bọn họ.
Những người lính gác đó, rõ ràng không quan tâm đến bọn họ, thường xuyên nhìn sang phía bên kia, thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện với nhau.
Có người còn lên chỗ cao để quan sát tình hình.
Lợi dụng cơ hội này, bọn họ có thể thành công trốn thoát.
Chỉ là bọn lính canh thực lực rất mạnh, tốc độ nhanh hơn bọn hắn rất nhiều, nếu không phải bọn họ chạy toán loạn, sớm bị những người thức tỉnh kia bắt lại rồi.
Nhưng bây giờ, Hà Thanh Thanh từ xa nhìn thấy sau khi một người sống sót chạy trốn bị giết ngay tại chỗ, hai người thức tỉnh lao nhanh tới vị trí bọn họ.
Tốc độ đó cực kỳ nhanh, chỉ 1 vài cú nhảy vọt, đã cùng bọn hắn thu hẹp khoảng cách.
Mặt khác, cô đã quá mệt mỏi để cảm thấy tay và chân của mình yếu đi.
Hà Thanh Thanh lại nhìn bố cô, thở hổn hển, nếu như không có chú Đống nắm tay bố cô, bọn hắn hai cha con có thể không sống đến bây giờ.
"Chú Đống, chú đi trước đi. Nếu chú có chạy trốn đến nơi ẩn nấp Thâm Lam, nếu như tin đồn nơi ẩn nấp Thâm Lam mạnh như vậy, hi vọng chú có thể nghĩ biện pháp nhờ cường giả nơi ẩn nấp Thâm Lam tới cứu viện....."
Đây chỉ là hi vọng cuối cùng trong lòng cô.
Sức lực của chú Đống kém xa so với hai người đuổi theo, chưa nói đến việc chú có thể chạy trốn được hay không tới nơi ẩn nấp Thâm Lam, cũng không có nghĩ nơi trú ẩn Thâm Lam vẫn còn nguyên vẹn hay không, ngay cả khi chú Đồng đến đó cũng 1 thân 1 mình ở đó, muốn để người khác tới cứu viện cũng rất khó khăn.
Dù may mắn được nơi ẩn nấp Thâm Lam cử người đến giải cứu nhưng cho đến lúc đó, khó có thể nói được hai cha con bọn họ còn sống hay không.
Hà Thanh Thanh tóc tai bù xù, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Nàng ngẩng đầu, trong nháy mắt có chút ngạc nhiên.
Cách đó không xa, hai bóng người xuất hiện.
Một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời, một con người kỳ dị mặc áo giáp xanh trắng toàn thân, còn mang theo mũ giáp, thấy không rõ diện mạo
" Nơi này làm sao có người ở đây
" Chẳng lẽ là người thức tỉnh ở nơi ẩn nấp Thâm Lam. "
…………
Đường Vũ đi dạo bên ngoài khu nghỉ dưỡng, cùng với vệ sĩ xuất sắc nhất của năm số 1, đương nhiên theo sát bên cạnh Đường Vũ.
Giờ phút này, mọi chuyện đã gần kết thúc, làm lãnh chúa đương nhiên phải ló mặt ra ngoài, nhân tiện thể hiện sự ra mặt của mình.
Chà, nghĩ vậy thì cũng không sao.
Chỉ là khi nhìn thấy kẻ trước mặt đang đuổi theo mình, nếu đuổi kịp thì cho ngươi ... khụ khụ khụ.
Đường Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc.
Làm sao chuyên nghiệp đến như vậy?
Kẻ địch đều chết, những người này vẫn không ngại quên cả thân mình chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ được sếp giao cho.
Trong trường hợp này, hắn lắc đầu, " Số 1, đều giải quyết hết đi. "
Trong mắt Hề Thanh Thanh, người đàn ông kỳ dị mặc áo giáp toàn thân biến mất trong tích tắc, sau đó có vài tiếng động bị bóp nghẹt vang lên sau lưng của nàng.
Cô quay đầu lại thì thấy hai người thức tỉnh đuổi theo mình đã ngã xuống đất, không biết còn sống hay đã chết.
Cô có 1 chút thất thần ngồi xuống.
Cả thanh niên đẹp trai ngời ngời hay bộ giáp kỳ dị đều biến mất không 1 dấu vết.
Cả đời này, Hề Thanh Thanh tuy rằng cảm thấy may mắn, không biết vì sao, cô cũng có chút thất vọng mất mát.
………
Tháp mũi tên bao quanh một khu rừng nhỏ cách đó không xa.
Dưới sự chỉ huy của Lâm Vi, Phương Cường, đội trưởng đội cận vệ, dùng một tay che cánh tay bị chém của mình. Sự đau đớn của cánh tay bị cụt khiến khuôn mặt anh biến dạng, nhưng anh không phát ra bất kỳ tiếng kêu đau đớn nào trong miệng. Anh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm trước mặt tên kia cầm đại kiếm.
Đội hình lớn bao gồm các tháp mũi tên quá mức kinh khủng, lần này hầu hết những người thức tỉnh do ông chủ đưa đến đều đã tử trận ở bên trong trận hình tiễn tháp đó.
Mà anh dẫn suất tất cả thành viên đội hộ vệ, liều lĩnh che chắn, cuối cùng đưa ông trùm ra khỏi tầm tấn công của tháp mũi tên.
Vốn cho rằng cuối cùng anh đã an toàn
Phương Cường không ngờ rằng người thức tỉnh trong nơi ẩn nấp Thâm Lam đã đợi ở đây từ lâu.
" Đúng vậy, dù sao Thâm Lam cũng không thể đánh chặn tất cả những người đang chạy trốn, nhưng dù sao thì ông chủ cũng ở đây, chỉ cần đối phương có nhân lực, hắn nhất định sẽ xông lên đánh chặn."
Anh cười một cách sầu não và nhìn những người thức tỉnh nơi ẩn nấp Thâm Lam trước mặt.
Số lượng người ít, thậm chí không thể so sánh với nhân lực còn lại của đội thị vệ bọn họ sau khi thoát khỏi tháp mũi tên, nhưng cường giả cầm đại kiếm trước mặt hắn lại quá mạnh.
Bản thân anh đã vượt qua bình cảnh đó và sở hữu sức mạnh siêu cao thủ đạt đến thức tỉnh cấp 6, cho dù anh có ở nơi ẩn nấp Lâm Đông thì cũng không có nhiều người là đối thủ của anh.
Tuy nhiên, hắn đã bị kẻ mạnh trước mặt hạ gục chỉ bằng vài chiêu, thậm chí hắn còn bị đoạn 1 cánh tay
Từ lời của những người khác, Phương Cường hiểu rằng người đàn ông như tòa tháp sắt này là đội trưởng đội tuần tra tại nơi ẩn nấp Thâm Lam, quyền lực của anh ta chỉ đứng thử 3 ở Thâm Lam, nhưng Thâm Lam nơi ẩn núp chỉ là một nơi trú ẩn nhỏ! Trong toàn bộ khu vực Lâm Thành, cũng không biết có bao nhiêu nơi trú ẩn cỡ nhỏ như vậy.
Tại sao một người đàn ông mạnh mẽ như vậy lại ẩn thân ở một nơi nhỏ bé như vậy?
Khóe mắt của Phương Cường đảo quanh 4 phía.
Một vài người thức tỉnh nơi ẩn nấp Thâm Lam đã bao vây bọn họ, còn bên phía bọn họ chỉ còn hắn và ông chủ Lâm Vi.
Anh hiểu rằng ngày hôm nay rất khó còn sống để rời đi, nhưng ngay cả khi anh chết, Phương Cường cũng sẽ cố gắng ngăn chặn đối phương để cho ông chủ của mình chạy thoát.
Hãy coi đó là sự trả ơn cho ông chủ Lâm, người đã cứu anh khỏi thời khắc hắc ám đó và mang lại cho hắn 1 tia ánh sáng của cuộc đời.
Phương Cường hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên, anh nhìn thấy từ xa 2 bóng người đi tới.
Một thanh niên trẻ tuổi, 1 người bao phủ toàn thân áo giáp
Từ trên 2 người này, anh không cảm nhận được khí tức của người thức tỉnh, giống như bọn họ chỉ là người bình thường, nhưng trái tim của Phương Cường bỗng chùng xuống.
La Triết chăm chú tiếp cận Phương Cường.
Sau khi nhìn thấy Đường Vũ, Lộ Tiểu Bằng vội vàng chào hỏi, "Giám đốc, tên kia là người hết lần này đến lần khác khiêu khích nơi trú ân của chúng ta, hehehe, hiện tại bọn hắn bây giờ cũng chạy không nổi."
Đường Vũ bước tới.
Ánh mắt quét qua hai người, đội trưởng thị vệ ôm cánh tay lạnh lùng nhìn hắn, nhưng Lâm Vi lại là mặt không hề cảm xúc, cũng không có vẻ sợ hãi trong lúc tuyệt vọng.
Nhưng mà, Đường Vũ sững sờ, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Vi, " Đây không phải là Lâm Vi, đây chỉ là 1 cái thế thân."
" Cái gì? Thế thân! Chuyện này làm sao có thể! " Lộ Tiểu Bằng không khỏi nhìn kỹ một chút, muốn nhìn ra chút cái gì đó.
Phương Cường, đội trưởng đội cận vệ cũng không tin, lại vẫn là không nhịn được quay đầu lại
Hắn nhìn thấy tên “Lâm Vi” thế thân kia tựa hồ như đã hoàn thành nhiệm vụ, trên mặt lộ ra nụ cười, sắc mặt tái nhợt, cả người ngã về phía sau.
Tự tử bằng cách uống thuốc độc!
Nhìn thấy cảnh này, Phương Cường càng cảm thấy tuyệt vọng.
Đường Vũ lắc đầu.
Đứa bé tội nghiệp này, mặc dù có lòng trung thành và trách nhiệm, nhưng lại bị coi như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhưng ngược lại Lâm Vi a.
Anh đã nhìn chằm chằm hắn, nhưng vẫn không thể tìm thấy khi nào tên này đã hoàn thành việc thay đổi thế thân... Dù sao, anh cũng cần kiểm soát cuộc tấn công của tháp mũi tên, anh cũng không thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào đối thủ. Các chấm nhỏ trên bản đồ lãnh thổ và ống kính phát hiện chỉ là để xác định kẻ thù, không thể nào phân biệt chi tiết từng người.
Có lẽ vào một thời điểm nào đó, Lâm Vi đã hoàn thành việc thay đổi thế thân, mà chính hắn thay đổi trang phục của mình và chạy trốn giữa những người thức tỉnh bình thường.
Lúc này, không nghi ngờ gì nữa, Lâm Vi hẳn là đã trốn đi một đoạn đường dài.
Lộ Tiểu Bằng vẻ mặt thất vọng.
Ngay cả La Triết cũng cảm thấy có chút đáng tiếc
Nhưng ... Đường Vũ mỉm cười, từ trên người lấy ra ống kính dò tìm đã qua sử dụng.
Hầu hết các chấm nhỏ được đánh dấu ban đầu ở trên đã biến mất, còn lại 1 phần nhỏ khoảng cách nơi đây rất xa, ước chừng ở vùng nào đó của thị trận Phong Diệp
Hắn không có để ý đến những cái kia, ánh mắt hắn rơi vào 2 điểm nhỏ bên trên
Hai chấm nhỏ đang di chuyển nhanh.