Chương 132: Sách cổ ngữ
Bên kia Y Liên trông như một đứa trẻ tò mò, chậm rãi lật ra cuốn sách mà cô chưa từng đọc.
Đường Vũ rất xoắn xuýt.
Anh muốn sử dụng một chiêu ho khan lớn để chuyển hướng sự chú ý, nhưng đáng tiếc là Y Liên không phải Kevin, không thể nào làm cho Y Liên chú ý hơn quyển sách mà nàng đang đọc.
Hơn nữa, cuốn sách đó rõ ràng đến mức giống như anh đã từng xem qua nó vậy.
" Không thể nào, không thể nào, mình là thằng nhóc con còn ngây thơ trong sáng hồn nhiên, làm sao có thể đọc qua thể loại sách này chứ..."
Không có tồn tại a.
Đường Vũ vò đầu bứt tai.
Cuối cùng, anh cũng buôn tay, dù sao mấy cuốn sách thể loại này, cũng không phải hắn mang đến a.
Bên kia, Kevin đã cầm lấy 1 chồng tài liệu cẩn thận đọc lấy chúng, thỉnh thoảng nói, "À, ồ, uh ...", cùng 1 chút âm thanh khác.
Ông đọc đến nỗi nhập thần vào cuốn sách.
Đường Vũ bước tới hỏi: " Ông Kevin, những tài liệu này có giúp ích được gì cho ông không?"
Kevin xua tay mà không nhìn lại, " Đừng làm phiền tôi đang đọc sách !"
Rất nhanh ông đã phản ứng, " A, Lãnh chúa đại nhân, mặc dù những tài liệu này rất cơ bản, trong đó cũng có sai sót và thiếu sót, nhưng chúng khác với phương hướng nghiên cứu của tôi, trong đó có 1 số ý tưởng, đối với tôi có chút cảm hứng"
" Vậy là tốt rồi."
Sắc mặt của Đường Vũ đen kịt
Nhìn trái nhìn phải, cả Kevin và Y Liên đều đang đọc chăm chú vào cuốn sách trước mặt, sau khi suy nghĩ xong, Đường Vũ cũng quyết định lấy một cuốn sách để giết thời gian.
Ban đầu, anh định chọn một cuốn sách từ thể loại đó và đọc nó, về sau hắn cảm thấy, vẫn là nên duy trì tác phong nghiêm túc và đáng tin cậy của 1 lãnh chúa.
Dù sao thì đọc những cuốn sách thể loại đó, chỉ trong đêm khuya thanh vắng, anh mới thể cảm thấy nhìn thấy cảm xúc của mình.
Đúng, nhất định điều đó chắc chắn không sai.
Anh lại liếc nhìn Y Liên, gương mặt nhỏ của nàng có chút ửng đỏ, rất đáng yêu, Đường Vũ không khỏi có chút hư ảo.
Sau khi suy nghĩ miên man, cuối cùng anh cũng chạy lên tầng ba, cầm lấy một cuốn sách kiến thức cơ bản về rune, lật từng trang sách, chậm rãi đọc.
Nghiện học, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau một lúc lâu, Kevin cuối cùng buông xuống trong tay tư liệu và thở dài một hơi.
Ông nhanh chóng hiểu được thông tin trên tài liệu, bay giờ ông muốn nhanh chóng thử nghiệm những ý tưởng mới của mình.
Việc cấp bách nhất bây giờ là phải sắp xếp lại nơi làm việc.
Ông đi đến bên cạnh Đường Vũ, phát hiện lãnh chúa cũng đang cầm một cuốn sách trên tay, đang chăm chú nhìn.
" Lãnh chúa... Lãnh chúa .."
Kevin hét lên vài lần, Đường Vũ mới bừng tỉnh, vẫn chưa có thỏa mãn cảm giác
Mỗi lần đọc loại sách viết bằng rune này, anh luôn bị cuốn theo, cho dù đã đọc mấy lần nhưng đọc lại vẫn có nhiều trải nghiệm mới.
Không thể không nhìn lên Kevin, " Ông Kevin.."
Tuy nhiên, anh phát hiện ra rằng Kevin đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay mình, đôi mắt ông ta mở to hơn và rộng hơn, giọng điệu của ông có chút run rẩy, " Lãnh chúa, đây không lẽ là ... Đây là sách cổ ngữ ?!"
" Sách cổ ngữ? Có phải sách viết bằng chữ rune không?" Đường Vũ hỏi.
“ Đúng, đúng vậy, không ngờ tới lãnh chúa đại nhân ngài ở nơi này có thể đọc lấy sách cổ ngữ cái kia...., Lãnh chúa, cái đó…” Kevin xoa xoa tay, khuôn mặt già nua hơi đỏ lên, “ Không biết ngài có thể cho tôi quan sát cái sách cổ ngữ này 1 chút không. Hai phút, không, một phút tôi đọc xong tôi trả cho ngài liền. "
Vừa nói, hắn sợ Đường Vũ không đồng ý, vừa nghiêng người hướng lên trên.
Đường Vũ có chút khó hiểu, quyển sách cổ ngữ này quý giá như vậy sao? Những người theo dõi như Y Liên và La Triết vốn dĩ không có địa vị xã hội cao. Chưa từng thấy qua sách cổ ngữ cũng là bình thường, nhưng ông lão Kevin này, dù gì cũng là một nhà quý tộc, còn là 1 bậc thầy chế tạo trang bị, chỉ mới thấy có 1 cuốn sách cổ ngữ như vậy có cần kích động như vậy không?
Còn về uy nghiêm, mặt mũi của đại sư về rune đâu mất hết rồi?
Đường Vũ ném cuốn sách qua, " Ông cầm xem đi, nhớ kĩ trả lại là được, không phải chỉ là 1 cuốn sách cổ ngữ thôi sao? Ta còn không đến mức keo kiệt như vậy. "
“Không phải sao?” Kevin luống cuống tay chân cầm lấy cuốn sách, còn chưa kịp lật xem vội vàng nói.
" Lãnh chúa, đây là một cuốn sách được viết hoàn toàn bằng Ngôn ngữ Rune, huống chi là cả một cuốn sách, cho dù chỉ một vài Ngôn ngữ Rune rải rác, đều có vô cùng giá trị để nghiên cứu!"
" Nói 1 cách đơn giản, ngôn ngữ rune là ngôn ngữ thực sự có thể điều động năng lượng của trời và đất, chỉ những cuốn sách được viết bằng ngôn ngữ rune mới có thể mang một số kiến thức đặc biệt. Nếu cho dù có sao chép những chữ rune này trên giấy thông thường, thậm chí sao chép từng cái 1 trong đó. Nó không tệ chút nào, chỗ ghi chép lại cũng giống như 1 cái vỏ rỗng. "
" Người ta nói rằng có rất nhiều di sản tuyệt vời trong thời cổ đại, nhưng tôi không biết vì nguyên nhân gì. Rất nhiều cuốn sách cổ ngữ đã bị thất lạc, dẫn đến rất nhiều truyền thừa không có trọn vẹn. Ví dụ, tôi bây giờ là một bậc thầy rune cao cấp, nắm giữ cao cấp rune. Chỉ có những rune cơ bản như rune sắc nét nâng cao và rune ma thuật nâng cao, bởi vì rất nhiều kiến thức quý giá đã dần bị mất đi trong những năm tháng dài đằng đẵng. "
" Ngay cả trong mười năm kể từ khi tôi trở thành bậc thầy về chế tạo trang thiết bị, chỉ có một lần may mắn tôi mới được nhìn thấy cuốn sách cổ ngữ. Nghe nói rằng trong cung điện của thủ đô hoàng gia có một vài cuốn sách cỗ ngữ. Thật đáng tiếc, những tên kia cái gì cũng không cho mượn. Vẫn là ngài khác biệt với bọn họ, ngài thật rộng lượng. Cho dù cuốn sách này chỉ mô tả những điều cơ bản, nó còn quý hơn một nghìn lần so với những cuốn sách thông thường nói về những kiến thức nâng cao ... "
Vừa nói ra câu này, Kevin đã rất hào hứng và lập tức chuyển sang trò chuyện, nếu Đường Vũ không kịp thời ngăn cản, anh ước tính rằng mình sẽ có thể nghe nói về sự phát triển của thế giới và sự mất mát kiến thức đối hơn vài tiếng đồng hồ.
Một lúc sau, Kevin rốt cục dừng lại, sau khi 2 tay không ngừng xoa nhẹ trên râu trắng, ông nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách cổ ngữ này, giống như là đang vuốt ve một thân thể uyển chuyển, Đường Vũ nhìn qua có chút bối rối.
Nhìn thấy Kevin thực sự chìm trong đại dương kiến thức rộng lớn, Đường Vũ cũng không chuẩn bị đợi thêm nữa.
Hắn cũng suy nghĩ ra 1 chút kiến thức trong đó. Cuốn sách cổ ngữ được mang bởi ngôn ngữ rune này dường như đã được người đọc lĩnh hội. Đối với anh, nó nói lên những điều cơ bản của văn học rune, nhưng đối với Kevin, có thể từ đó lĩnh hội 1 chút gì đó không thể tưởng tượng được.
Lắc đầu, đang chuẩn bị cùng Y Liên nói 1 tiếng rời đi, liền thấy Y Liên luống cuống tay chân cầm trong tay cái gì cuốn sách mai ẩn nấp, từng bước đi tới bên cạnh giá sách, lẳng lặng giấu ở 1 bên không đáng chú ý tới.
Đường Vũ: "..."
Chắc chắn rồi, anh phải nên rời đi.
…………
Trần Hải Bình hôm nay quá bận rộn không thể nghỉ ngơi, mãi đến tận bây giờ hoàng hôn đã lặn về phía tây, hắn mới có thời gian đi hít thở vài hơi.
Kể từ khi Tạ Y mang về những người còn sống sót của nơi ẩn nấp Đại Phát, số lượng người trong toàn bộ hầm trú ẩn đã tăng đột biến, rất nhiều chuyện anh không kịp để sắp xếp.
Chỗ ở lập tức trở nên đông đúc, không còn cách nào khác, anh yêu cầu những người sống sót gấp rút xây dựng một số nhà ở tạm thời, trước tiên hãy để những người sống sót chen chúc một cách thản nhiên.
Tuy nhiên, do lượng người ngày càng đông nên kéo theo nhiều rắc rối, hôm nay đội tuần tra đã xử lý một số vụ ẩu đả.
Chưa kể đến việc sắp xếp công việc cho những người sống sót, tính toán lương thực tiêu thụ cho những người sống sót, đếm trữ lượng vật tư dự trữ, những tù nhân mới bị bắt hôm qua, mà còn sắp xếp làm việc trong hầm mỏ ...
Trần Đại tổng quản biểu thị quá mệt mỏi muốn về hưu sớm.
" Cũng may mắn, mặc dù có nhiều người sống sót hơn, nhưng cũng có nhiều nhân tài hơn. Cục Thị Chính mà Giám đốc Đường đề cập lần trước đã có thể bắt đầu thành lập. Hi vọng về sau lượng công việc có thể được giảm bớt trong tương lai."
Trần Hải Bình lẩm bẩm nói: " Chỉ là, giám đốc Đường lại chạy đi đâu nữa rồi?"