Chương 159: Người người ao ước và ghen ghét
Chiếc trực thăng 2 cánh xoay dọc, bên trong có không gian tương đối rộng rãi, ghế ngồi cũng êm ái và thoải mái.
Đây là do anh thiết kế 1 cách tự nhiên.
Lãnh địa có Kevin, bậc thầy về chế tạo thiết bị. Do hạn chế về thời gian, nên việc thiết kế các bản vẽ tiên tiến đương nhiên rất khó khăn. Kevin cũng lưu trữ rất nhiều bản vẽ trong trí nhớ của mình. Nhưng mà do cả 2 thế giới khác biệt, hầu hết các bản vẻ của ông, có rất nhiều nguyên liệu đặc biệt ở trên thế giới này không có tìm thấy.
Ít nhất là tạm thời chưa có tìm thấy.
Nhưng nếu chỉ cần thiết kế chế tạo một chiếc trực thăng bình thường thì đối với Kevin, nó vô cùng đơn giản.
Mà chiếc khung này chính là sản phẩm của sự kết hợp giữa kiến thức rune của Kevin và một số lý thuyết thiết kế cơ khí hiện tại, dung hợp lại với nhau mới ra sản phẩm như thế.
Vận chuyển đơn gian cũng có thể.
Nhưng nó chỉ giới hạn như vậy, nếu không phải thời gian gấp rút, anh cũng sẽ không ngồi trực thăng mà đến nơi này.
Nhóm lính đánh thuê nói không có sai, lái máy bay trực thăng đơn giản đó chỉ là đi tìm chết ... Anh cũng không biết mình đã gặp bao nhiêu ma thú trên đường đi. Đội hình lần này anh mang theo rất mạnh, ngoại trừ La Triết. phụ trách phòng thủ ở lãnh địa cùng người già như ông Kevin thì ở lại, những người khác đi theo tới nơi này, đây là cách 1 đường anh bay thẳng đến đây.
Nhưng khi gặp phải ma thú như con đại bàng khổng lồ vừa rồi, anh cũng cần sử dụng một số phương pháp đặc biệt.
Không phải Tạ Y và những người khác không phải là đối thủ, mà là chiếc trực thăng này tính linh hoạt quá kém, ở phía trên đó, 1 nhóm người theo đuổi cũng không thể thi triển được tài năng của mình, hành trình từ lãnh địa đến nơi này cũng không có gì nguy hiểm, nhưng nếu như đi máy bay trực thăng đến nơi ẩn nấp Lạc Hà, tìm đường chết không biết 2 chữ này viết như thế nào.
Đường Vũ liếc mắt nhìn xuống.
Khu vực này là vùng ngoại ô núi non, địa hình không bằng phẳng, khắp nơi cây cối rậm rạp, một số cây đại thụ phát triển điên cuồng đến độ cao từ 20 đến 30 mét.
Không dễ để dọn một khoảng trống đủ cho trực thăng hạ cánh, nhất là khi trực thăng còn có kích thước lớn như vậy.
Tạ Y cau mày. "Quá chậm, quá chậm."
Anh đi tới cửa trực thăng, mở cửa ra, gió rít gào thổi bay mái tóc gọn gàng của anh, sau đó, anh cứ như vậy mà nhảy xuống dưới.
Nhảy xuống dưới.
Từ độ cao hàng chục mét trên không trung nhảy xuống
…………
Trên mặt đất, lính đánh thuê bình thường cũng tiện thể nhìn xem náo nhiệt, nhưng rất nhiều cấp đội trưởng, đoàn trưởng lại lâm vào trầm tư, suy nghĩ sâu xa.
" Những người này, đến cùng là thế lực nào? Bộ kia trang phục chiến đấu, dường như cùng thủ hạ cấp cao ở Lâm Đông mặc không có giống."
" Đúng là không có giống, tôi luôn có 1 loại ảo giác, những bộ đồ chiến đấu mà họ mặc, dường như so với trang bị của quân đội còn tốt hơn. Có lẽ, tôi nhìn thấy ảo giác thật rồi. "
Một số người nhìn thấy người thức tỉnh từ trên trực thăng xuống dưới cùng lính đánh thuê vong ưu quán bar dường như nhận biết nhau.
Mà những cao thủ hàng đầu, những người này đương nhiên biết rõ về nhóm lính đánh thuê vong ưu quán bar nên cũng có chút kiêng dè, có lẽ người đứng đầu Hôi Nhận cùng thế lực này chắc chắn có liên quan?
Vương Ngũ, đội trưởng của đội Liệt Hỏa, sắc mặt càng thêm xấu xí..
Một đám suy nghĩ suy nghĩ, ăn dưa ăn dưa.
Bỗng nhiên.
" Má ơi--"
1 tiếng hét sợ hãi, người đàn ông chỉ tay lên bầu trời và nhìn thấy một bóng người đang nhảy xuống từ trực thăng.
Đùng!
Tạ Y đã hạ cánh thành công.
Giống như một quả đạn pháo rơi xuống, mặt đất bị chấn động, những vết nứt dày đặc lan rộng ra.
Tạ Y không có bị tổn thương, chỉ sửa lại quần áo và kiểu tóc của mình như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Một màn như thế, làm kinh bạo nổ tung ánh mắt của mọi người.
Tạ Y nhảy xuống như thế này, đừng nói đến những người khác, mấy chục tên đại hán vạm vỡ ở gần đó cùng những thành viên đội tuần tra đều sợ chết khiếp, nếu như, Tạ Y đáp xuống trúng bọn họ thì làm sao bây giờ?
Đội phó Tạ Y đương nhiên là không sao rồi, nhưng nếu bọn họ bị trúng thì sao, không lẽ lên làm bạn với mấy em gà.
Sau khi Tạ Y tiếp đất, anh ta xua tay, “ Các người chậm chạp qua, tránh ra để ta dọn cho lẹ!”
Anh vừa nói xong, đặt một tay lên thân cây cao 20 mét.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Bùm 1 cái, cả cây đại thụ nổ tung như pháo hoa, mảnh vụn vỏ cây, lá cây, v.v., giống như hạt mưa, tất cả đều bay tán loạn.
Ngoại trừ Hôi Nhận còn tránh kịp thời, những người khác trên thân đều bao phủ những mảnh vụn.
Tất cả lính đánh thuê bình thường: "..."
Đội trưởng các cấp đội trưởng: "..."
Sói Bạc và Tiêu đoàn trưởng cũng có biểu hiện " Con mẹ thằng này, nó đùa chúng ta à".
Trên trực thăng, Đường Vũ che mặt.
Thật xấu hổ làm sao!
Không cũng nhìn không được, cũng từ trên trực thăng nhảy xuống.
Anh trông sang trọng hơn Tạ Y rất nhiều, ở trong không khí từ từ nhẹ nhàng rơi xuống, cho đến khi chân chạm đất, không có vết nứt nào trên mặt đất.
Sau khi đáp xuống, anh rút thanh trường kiếm ra và vung nó, lưỡi kiếm cuộn lại trong cơn gió dữ dội, lập tức đem những cái kia mảnh vụn thổi bay, một vài ánh sáng kiếm lóe lên, từng cây từng cây đại thụ bị chém đứt cả rễ.
Sau đòn tấn công nay, một bãi đất trống rộng lớn cuối cùng đã được dọn sạch.
Vù Vù Vù......
Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh xuống, cánh quạt quay, thổi bay những chiếc lá rơi xung quanh khắp mặt đất.
Cửa máy bay từ từ mở ra.
Vào lúc này, rất nhiều lính đánh thuê ánh mắt nhìn về phía bên này, trong lòng có một tia chờ mong không rõ ràng.
Rốt cục ở trong chiếc trực thăng này, đến cùng là vị nào Lão Đại?
Dù là Hôi Nhận hay hai vị cao thủ vừa nhảy khỏi trực thăng, xem ra đều không phải là người đứng đầu thế lực này, vậy thì ai mới là người có được nhiều cao thủ như vậy?
Không lẽ là 1 Lão đại ở Lâm Đông?
Cửa máy bay cuối cùng đã mở.
Đường Vũ trang bị đầy đủ hiện ra trước mắt mọi người, lúc này mặc một bộ chiến giáp màu bạc cao cấp hơn hoặc nói là áo giáp thì càng thích hợp.
Dưới ánh mặt trời, bộ giáp chiến đấu sáng lên ánh bạc. Dù là trước đây các thành viên đội tuần tra mặc bộ quân phục chiến đấu đã rất bắt mắt, nhưng so với bộ giáp này, nó giống như sự khác biệt giữa bộ trang phục màu trắng và màu tím ở trong game - bộ trang phục màu tím đều đi kèm với hiệu ứng ánh sáng!
Bộ giáp được chế tạo đặc biệt, không giống như áo giáp của La Triết, khi mặc trên người cũng không cảm thấy cồng kềnh, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính linh hoạt, trên hai vai áo giáp còn có hai viên pha lê to bằng nắm tay, giống như đá viên quý màu trắng tinh khiết ... Thật là hấp dẫn ánh mắt của mọi người ngay lập tức.
Một cỗ khí thế giàu có đang phát dương ra bên ngoài.
Theo phía sau Đường Vũ, đó chính là Y Liên
Y Liên mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam nhạt, mái tóc xanh được giấu trong mũ trùm đầu, cô ấy đang cầm một cây quyền trượng có khảm ngọc bích trên đỉnh.
Ma Winnie, với những lọn tóc quăn lòa xòa ở trên vai, cho dù nàng có mặt bộ trường bào tương đối rộng, cũng không thể nào che giấu được những gợn sóng trập trùng ở trên đó.
" Thật là khác biệt a. Đại nhân vật lên sân khấu đúng là khác xa 1 trời 1 vực. 2 bên trái phải đều có thể ôm hết được nha. "
" Đúng là quá khác biệt, phía trước có cao thủ mở đường, phía sau có mỹ nữ ngồi bầu bạn tâm sự. Rõ ràng, bên ngoài tự nhiên nguy hiểm như thế, đôi khi chúng ta vì mạng sống của mình đem cả người đầy bụi bẩn. Còn xem lại người ta thử xem, đi ra ngoài giống như đi du ngoạn cảnh đẹp. "
" Người so với người, vì sao khác xa như thế, a, a, ta cũng muốn có em gái xinh đẹp cùng chị cả sóng biển trập trùng! ”
Sau khi Đường Vũ xuống máy bay trực thăng, cảm nhận được ánh mắt ao ước cùng ghen tị của những người xung quanh, trong lòng rất đắc ý.
Có người nói rằng? Không bị người ghen ghét ... không có hấp dẫn!