Chương 173: Bí cảnh sụp đổ
Đường vũ còn có điểm mơ hồ.
Từ khi tiến vào đến bí cảnh, anh liền một mực sưu tầm thứ gọi là kết tinh gì đó.
Có lẽ kích thước kết tinh to như cái gối.
Có lẽ kích thước kết tinh to như cái nắm tay nhỏ.
Hay nó chỉ có kích thước bằng móng tay? Anh chỉ sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ nó, thiếu chút nữa mắt anh trở thành mắt lão khi nhìn chằm chằm như vậy.
Nhưng bây giờ, nhìn chiếc quan tài mà anh hoàn toàn có thể nằm ngủ say này, Đường Vũ cũng không ngờ tới Liệt Không kết tinh lại lớn đến như vậy.
Dạo này phẫu thuật thẩm mỹ đều phạm luật như vậy sao!
Hệ thống cũng y như thế, ngay cả sách hướng dẫn cho người mới cũng không có nếu không có sự tháo vát, thông minh, lanh lợi, tinh mắt của anh ... có lẽ, anh sẽ thực sự bỏ lỡ ... viên Liệt Không kết tinh ở nơi này.
Với sự xác nhận của anh, cái quan tài dường như run lên 1 chút, lập tức liền biến mất không thấy nữa.
Chắc là bị hệ thống thông qua thủ đoạn nào đó thu về.
. . . . . .
. . . . . .
Xa xa, Vương Tá đối phó với Hôi Nhận đang ra sức làm phiền ông.
Tuy rằng, ông có chút bực mình, thứ mình giết chỉ là vật thay thế nhưng ông cũng không có để ý đến chút nào, dù sao cũng trở lại 1 lẫn nữa ông sẽ toàn rực ra tay. Người kia chỉ có thức tỉnh cấp 5 cho dù có là phân thân hay bản thân người kia, ông chắc chắn sẽ không cho cơ hội để mà phản ứng.
Ông đã thấy Đường Vũ đưa tay đặt ở bên cạnh quan tài. "Cho dù ngươi phát hiện cái quan tài kia chính là cốt lõi của bí cảnh thì sao? Toàn bộ bí cảnh này đã bị ta luyện hóa rồi, cốt lõi cùng bí cảnh đã hoàn toàn dung hợp 1 chỗ lại với nhau. . . . . "
Muốn tách ra đến cũng không phải không được, chỉ là cho dù ông có là cao thủ nắm giữ cái bí cảnh này trong tay cũng cần thời và công sức mới tách ra khỏi quan tài được. Mà ở trong trạng thái dung hợp, quan tài và bí cảnh chính là 1, trừ khi bọn họ có thực lực để phá hủy 1 cái bí cảnh nếu không cho dù có dùng dao chém vào quan tài cũng hoàn toàn vô dụng.
Vương Tá đánh Hôi Nhận bị thương bằng 1 đòn combo cũng không thèm quay đầu nhìn lại, điều ông cần làm bây giờ đó là giải quyết Đường Vũ trước tiên.
Ông từng bước bước ra có vẻ không được vui cho lắm, thực ra ông đã bước ra khoảng cách mấy chục mét chỉ trong tích tắc.
Vương Tá nhìn chằm vào Đường Vũ đang định nở nụ cười toe toét trên miệng, bỗng nhiên khóe miệng đang cười trực tiếp mở rộng có thể nhét 2 quả trứng vào cùng 1 lúc.
"Điều đó không có khả năng!"
Một giây cuối cùng, ông còn thấy rõ Đường Vũ một tay đặt lên quan tài nhưng trong giây tiếp theo không thấy quan tài ở nơi nào.
Quan tài ở đâu? Quan tài của ông đang ở đâu?
Cho dù ó là trang bị không gian hay là những phương pháp đặc biệt có thể nhắm vào bí cảnh mà ông biết rõ, cũng không thể 1 sớm 1 chiều có thể đào ra cốt lõi của bí cảnh chứ đùng có nói là trong chốc lát.
Vương Tá dừng lại, 2 mắt trừng lớn, vẻ mặt tràn ngập bàng hoàng không thể nào tin được.
Tâm lí giờ đây suy sụp.
Bỗng nhiên.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Cả đại sảnh bên trong cánh cửa đá màu đen truyền đến 1 cơn rung động.
Những bức tường cùng sàn nhà , kể cả lúc trước chiến đấu cỡ nào cũng không thể nào gây ra hư hại nghiêm trọng mà những con rối siêu cấp giẫm lên sàn nhà chỉ tạo ra 1 vài vết nứt.
Nhưng giờ đây.
Địa phương cái quan tài biến mất kia, 1 vết nứt rộng vượt qua cả con sông đang bắt đầu nứt ra và lan nhanh ra ngoài, còn có những vết nứt nhỏ khác cũng đang mở rộng.
Chỉ trong vài giây, toàn bộ đại sảnh bên trong cánh cửa đá màu đen bị chia thành nhiều mảnh.
Có người hướng cái khe nhìn qua với vẻ mặt hoảng sợ.
Bên dưới vết nứt, nó giống như một khoảng không lâu lâu có một số luồng không khí màu xám lướt qua.
Một con rối bọc thép nặng nề rơi vào khe nứt do rung động dữ dội, một luồng không khí màu xám thổi qua con rối, chỉ trong nháy mắt con rối bọc thép nặng nề biến thành hư vô ngay cả mảnh vụn cũng không hề thấy.
Meo meo này ...
Những người thức tỉnh kia sợ tới mức hồn bay phách lạc, một số không ổn định ôm lấy đồng bạn, kết quả là hai người to lớn lăn lộn thành một quả bóng.
Phong cách vẽ tranh bỗng nhiên có chút không đẹp.
Đường Vũ cũng bị hoảng sợ, nhìn Không và Tạ Y ở bên cạnh, trong đầu anh bỏ qua những ý niệm không tốt rồi sau đó nhìn về phía Y Liên và Winnie nhanh chóng hướng tới chỗ anh, kết quả anh cũng không có ôm..... À, đây là giữ uy nghiêm của Lãnh Chúa.
Chỉ cần lùi lại mấy bước, liền tránh xa những vết nứt nguy hiểm kia.
Mà lúc này, bí cảnh bắt đầu hỏng mất.
Các vết nứt ngày càng lớn hơn.
Cả đại sảnh bên trong cánh cửa đã màu đen bắt đầu chia năm xẻ bảy, giống như những chiếc đĩa trôi nổi trên khoảng không vô tận.
Đứng ở góc độ của anh, xuyên qua cùng 1 bức tường vỡ bạn có thể nhìn thấy xa hơn, dần dần những nơi mê cung, những đoạn sườn đồi vách đá, những con đường miệng thú ở trong bí cảnh cũng bắt đầu sụp đổ.
. . . . . . . . . . . .
"Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng!"
Vương Tá hai mắt vô thần, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chiếc nhẫn trên ngón tay của anh bắn ra một tia sáng đỏ vào bên trong quan tài nơi cất giữ con rối siêu cấp.
Đó là một trong hai chiếc quan tài cuối cùng còn sót lại.
Nhưng mà. . . . . .
“Di chuyển, nhanh bắt đầu khởi động lại a!” Vương Tá hét lên như điên, vẻ duyên dáng và giản dị luôn giống một quý ông đã biến mất từ lâu.
Ánh sáng màu đỏ của hắn lại bắn vào trong một cỗ quan tài khác, thậm chí ngay cả nguyên lực ngưng tụ đánh ra 1 số động tác đặc biệt vẫn không có động tĩnh gì.
" Những gì ta chuẩn bị ở phía sau, tất cả đều....... mất đi hiệu lực, vì cái gì......lại thế này?" Vương Tá lẩm bẩm, " Nhất định bởi vì bí cảnh sụp đổ, những gì mà ta đã bố trí hết thảy đều xây dựng ở bên trong bí cảnh..... "
Ông nhìn về phía đường vũ, trong mắt tràn ngập khó có thể hóa giải cừu hận.
Cả người khí thế hoàn toàn bùng nổ, giống như một cỗ cơn lốc thổi quét toàn trường, chung quanh đích đá vụn trong nháy mắt văng tung tóe mở ra.
Xa xa.
Đường vũ giật nảy mình, trong tay sớm đã nắm cuộn giấy trở về thành.
Peng Peng Bang Bang.
Trên sàn nhà đại sảnh nứt ra bên trong cánh cổng đá màu đen, một mảng chữ rune bí ẩn nổi lên, bắt đầu vỡ tan rồi biến thành các vì sao và biến mất ở trong không trung.
Vương Tá vừa mới bộc phát ra khí thế, trong chớp mắt cả người giống như bị rò rỉ.
Khí thế càng ngày càng rút đi.
Đường Vũ sững sờ, dứt khoát thay những cuộn giấy quay về thành phố bằng những cuộn phép thuật.
Quả cầu lửa, sấm sét, thuật đóng băng.
Tất cả đều oanh kích lên người của Vương Tá.
" Này thì cho ngươi trang bức! Này thì cho ngươi ảo tưởng sức mạnh! "
Loại cảm giác này ra sức đánh người mất đi ưu thế thật sự sướng......
Quả thực không nên nghiện cảm giác như thế.
. . . . . . . . . . . .
Bên kia.
Những người thức tỉnh đã run rẩy, anh cũng không biết bị khí tức của Vương Tá uy hiếp hay vì sự sụp đổ dần dần của môi trường xung quanh cho nên bọn họ mới sợ hãi.
Bùm!
Một phiến đá lớn hoàn toàn vỡ vụn rơi vào khoảng không vô biên.
Người thức tỉnh ban đầu đứng trên phiến đá có phản ứng kịp thời nhanh chóng nhảy sang phiến đá khác, nhưng người phản ứng chậm đã rơi vào khoảng không và thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng hét.
"Mau nhìn bên kia!"
Ở phía xa, lối vào bí cảnh hình xoáy nước lúc đầu xuất hiện trên một lối đi bị đứt gãy, sau đó hàng loạt lối vào và lối ra của bí cảnh hiện ra.
" Qua bên đó, nơi đó gần hơn! "
Những mảnh đất lớn hơn bị chia cắt thành những mảnh nhỏ hơn, trong khi những mảnh nhỏ hơn sẽ không được nâng đỡ lâu trước khi chúng bị phá hủy hoàn toàn.
Có thể cung cấp người thức tỉnh bám trụ lại càng ngày ít đi.
Bọn họ phải nhân lúc bí cảnh chưa có hoàn toàn bị sụp đổ, từ lối ra vào của bí cảnh thoát ra khỏi bên ngoài.
Đây là lần thứ nhất 1 cuộc chạy trốn khỏi bí cảnh được triển khai như vậy.
Những người lính đánh thuê Lâm Đông nhảy giữa những phiến đá mà con đường phía sau bắt đầu sụp đổ từng inch.
Có người nhìn lại kinh ngạc phát hiện: " Vị kia lão đại vẫn còn ở chỗ này, không hổ danh làm lão đại có tấm lòng rộng lớn như vậy!"
Nơi Đường Vũ nằm ở vị trí trung tâm sụp đổ, không còn nhiều chỗ đứng, nhưng khi nhìn thấy nhóm người của Đường Vũ vẫn đang tìm kiếm lấy cái gì đó.
" Có thể nhóm của lão đại thực lực mạnh mẽ, có nắm chắc ở phút cuối cùng trốn thoát, chúng ta trước hết lo cho bản thân mình trước đi.
Người này vừa nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy quang mang bao phủ nhóm của Đường Vũ, ngay sau đó những người đó đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Meo meo meo meo meo meo?