Chương 177: Cho thuê
Nơi trú ẩn, sân huấn luyện dã chiến dưới chân núi khu vực phía Đông.
Đường Vũ và La Triết, 2 người cầm trong tay thanh kiếm dài không có lưỡi kiếm đang chiến đấu cùng với nhau.
Mặc dù là một thanh trường kiếm không có lưỡi kiếm, nhưng ảnh hưởng của trận chiến này thật đáng kinh ngạc, bụi bay mù mịt, không thể nhìn rõ bóng dáng của hai người trong trận chiến.
...... Đây chính là do La Triết đã kiềm hãm sức mạnh của mình lại.
Bỗng nhiên, thanh trường kiếm của Đường Vũ tràn đầy sáng chói như máu.
Đây là kỹ thuật chiến đấu học được từ La Triết, huyết trảm.
La Triết cũng sử dụng kĩ thuật này, hai luồng huyết quang đan xen vào nhau rồi vỡ tung ra..
Răng rắc.
Đường Vũ không khỏi liên tục lui lại phía sau vài bước mới phá tan cỗ lực lượng này va chạm và giảm tốc độ đánh lên bản thân mình.
Nhìn lại lần nữa, thanh trường kiếm không có lưỡi kiếm trong tay anh thực sự đã rạn nứt.
“Đòn đánh vừa rồi của Lãnh Chúa rất mạnh.” Thanh kiếm của La Triết cũng bị gãy, từ đáy lòng hắn cũng vô cùng thán phục, “Nếu cuối cùng không phải tôi dùng hết toàn lực, e rằng sẽ không thể nào ngăn chặn lại đòn đánh của Lãnh Chúa được.. "
Huyết trảm là một kĩ thuật chiến đấu cấp thấp được thúc đẩy bởi khí huyết, nhưng Đường Vũ sử dụng nguyên lực và sức mạnh của huyết trảm được thăng hoa ngay lập tức.
La Triết không làm được như thế, vẫn phải sử dụng khí huyết để vận dụng kĩ thuật này.
" Chỉ sợ về sau, tôi không còn gì để dạy cho ngài được nữa. "
Đường Vũ nhìn trong tay những mảnh trường kiếm lần lượt rơi ra.
Đáy lòng cũng là cảm khái.
Sau khi lãnh địa được nâng cấp, anh thực sự cảm nhận được năng khiếu của mình dần được cải thiện, nguyên lực tạm thời đừng có nhắc đến, hiện tại anh học kĩ năng nhanh hơn rất nhiều, nguyên bản Huyết trảm bị kẹt ở bước cuối cùng, sau khi đột phá, anh không chỉ dùng kĩ thuật huyết trảm trong chiến đấu ngày càng trở nên thành thạo hơn. Trong trận chiến với La Triết, màn trình diễn hoàn hảo của anh là bằng chứng tốt nhất.
Đang muốn nói cái gì,
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng của La Triết vươn vai thật dài, nhưng người đàn ông mạnh mẽ như tòa tháp này dường như ... có phần cô đơn?
Đường Vũ sửng sốt.
La Triết là nhóm tín đồ đầu tiên của lãnh địa, anh đã chính mắt chứng kiến sự phát triển của lãnh địa, từng bước một , từ 1 nơi đơn sơ giản dị vậy mà giờ đây đã phồn vinh hào hoa đến vậy.
Ai đã đóng góp nhiều nhất?
Đường Vũ không thể nào trơ trẽn tuyên bố rằng chính mình la người đóng góp nhiều nhất, ngược lại, La Triết chính là người đã làm việc chăm chỉ để bảo vệ an toàn cho lãnh thổ của mình.
Cũng như trong mắt các thành viên của đội tuần tra.
Hình bóng rộng lượng của La Triết là sự bảo đảm mạnh mẽ nhất cho sự trở về an toàn của họ sau mọi nhiệm vụ.
Nhưng hiện tại, thực lực của La Triết từ lâu đã không thua kém Không và Hôi Nhận, thậm chí Tạ Y sẽ có thể vượt mặt La Triết trong một thời gian không xa.
Đường Vũ biết người đàn ông này sẽ không ghen tị.
Sự cô đơn của La Triết chính là do thực lực của anh, có lẽ trong tương lai anh sẽ dần dần rút lui khỏi sân khấu tiền tuyến.
Đường Vũ thở dài khi nghĩ đến điều này, nhưng anh cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.
Tư chất không phải là tuyệt đối, nhưng chắc chắn rằng nó là ngưỡng cản trở của hầu hết mọi người.
Cũng giống như trước ngày tận thế, có người chỉ cần lướt qua sách vở là đã trở thành thiên tài, trong khi có người cố gắng liều chết học hành chăm chỉ , nhiều nhất chỉ là học sinh đạt điểm cao.
Đây cũng chính là khoảng cách, không phải là tuyệt đối, nhưng đôi khi cũng làm cho người ta tuyệt vọng
Mà những người càng chăm chỉ, họ càng có thể nhận ra khoảng cách của mình với khoảng cách của những thiên tài.
Sau tận thế, tất cả điều này trở nên trực tiếp hơn.
Một số người vẫn là người bình thường, 1 số người là người thức tỉnh hay có siêu năng lực, điều này trực tiếp quyết định ai có thể sống sót và ai chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận cơm hộp rồi rời đi.
Đường Vũ biết rất rõ điều này và cũng đang tìm kiếm bước đột phá này.
Vương Châu chính là 1 trong những vật thí nghiệm.
Sự cô đơn của La Triết chỉ trong chốc lát, ngay sau đó anh lại tràn đầy nhiệt tình đi tới bên kia huấn luyện nhóm tuần tra viên.
. . . . . .
. . . . . .
Đã nắm được thực lực của bản thân, Đường Vũ định quay trở về lâu đài, nhưng lại bị Trần Hải Bình chặn lại ở lối ra của lâu đài.
"Giám đốc, cuối cùng tôi cũng tìm được anh."
Đường Vũ lúng túng cười.
Trần Hải Bình không thể tìm thấy anh, trên cơ bản mỗi ngày đều phát sinh chuyện này, lại không thể nào mỗi lần tìm đều phải thông qua những người theo dõi để liên lạc.
Không có điện thoại di động thật bất tiện.
Trần Hải Bình hận liếc nhìn, nói ra ý đồ, “Một người sống sót đã xin thuê thiết bị. "
Bởi vì vấn đề này chưa có tiền lệ trong nơi trú ẩn, nên tôi rất khó đưa ra quyết định này. "
"Cho thuê? Cho thuê như thế nào? Sau khi cho thuê xong thiết bị, chúng ta nhất định phải đảm bảo lấy lại mới được. Như vậy thì quá phiền phức, ta không muốn kinh doanh cho thuê loại này." Đường Vũ suy nghĩ một chút nói ra.
"Nếu đó là một nhà thám hiểm có ý định thuê vũ khí để săn ma thú trong tự nhiên, tôi đã từ chối nó từ lâu rồi vì không có gì đảm bảo hết. "
Trần Hải Bình cười lắc đầu, " Chỉ là tình huống của người sống sót này có chút khác biệt. Cô ấy dự định thuê trang bị, không phải dùng để săn ma thú mà là muốn dùng để gia công 1 số tài liệu nguyên nhân chính là như vậy, cho nên tôi thấy loại cho thuê này rất hữu ích có tính khả thi. "
“Ồ?” Đường Vũ nhướng mày có chút hứng thú, “ Thật thú vị, cụ thể phương pháp cho thuê như thế nào, chi bằng để cho người sống sót kia tới nói cái phương pháp này đi.”
. . . . . .
. . . . ..
Hà Thanh Thanh đi theo Trần Hải Bình có chút lo lắng.
Kể từ khi được Đường Vũ cứu, cô cùng cha cô ấy và những người sống sót khác bị đội của Lâm Vi bắt cóc đã tại nơi ẩn núp định cưu ở nơi này.
Cách đây một thời gian, trước khi trung tâm dịch vụ lao động được thành lập, hầu hết những người mới sống sót không có việc làm và không có thu nhập, họ phải dựa vào nơi trú ẩn để nhận lương thực cứu trợ để sống như thế này.
Hà Thanh Thanh không cam tâm ngồi chờ đợi như vậy, vì vậy trong lòng cô nảy ra một vài ý tưởng...
Dọc theo đường đi, hơi ngẩng đầu 1 chút, cô có thể nhìn thấy rõ ràng tòa lâu đài hùng vĩ cách đó không xa, những ngôi nhà hình chóp tinh xảo, những bức tường bên ngoài nhẵn nhụi, một tòa nhà nguy nga như vậy giống như ở trong mơ.
Những người sống sót bình thường không có tư cách để đến khu vực này.
Hà Thanh Thanh không ngờ rằng mình đưa ra ý tưởng đăng kí cho thuê trang bị thì sẽ bị giám đốc nơi trú ẩn triệu tập, không chỉ có thể nhìn kỹ diện mạo ban đầu của lâu đài mà còn có thể một lần nữa nhìn thấy nhân vật ở trong truyền thuyết, 1 tay vị đó đã tạo nên nơi ẩn núp như vậy.
Đi trên con đường rải sỏi, làn gió chầm chậm mang theo một loại cảm giác mát lạnh.
Biển hoa xung quanh đung đưa, hương hoa tỏa ra.
Hà Thanh Thanh không khỏi hít vào một hơi, cảm thấy vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần.
Đi theo sau Trần Hải Bình bước vào sảnh lâu đài, nơi này trang trí tinh tế và sang trọng khiến cho Hà Thanh Thanh kinh ngạc không thôi.
Xây dựng một tòa lâu đài như vậy trong những ngày tận thế cũng không phải là điều mà ai có thể làm được nếu mà người đó có sức mạnh và thuộc hạ.
Hai người bước vào một căn phòng ở bên cạnh đại sảnh, tương tự như một quán cà phê, vừa bước vào cửa, Hà Thanh Thanh đã nhìn thấy Đường Vũ đang ngồi ở một vị trí nhất định, theo lời mời của giám đốc, cô liền ngồi vào ở phía đối diện.
Một con rối đầy tớ lăn bánh và phục vụ cà phê cho cô.
“Cảm ơn… cảm ơn.” Hà Thanh Thanh sửng sốt, há mồm nhấp một ngụm, toàn thân đều là quả quyết.
Đã không biết bao lâu mới lại nếm được mùi này.
" Hãy nói cho tôi biết suy nghĩ của bạn, bạn định thuê như thế nào, thuê bao nhiêu và bạn sẽ dùng vào việc gì. Tôi có thể không nhất định mở ra tiền lệ này."
Hà Thanh Thanh thở sâu, khuôn mặt nhỏ dần dần trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói ra.
" Lần này, tôi dự định thuê một lô kiếm tiêu chuẩn, số lượng không dưới mười chiếc, nếu có thể, tôi cũng định thuê một số con rối, chủ yếu là để xử lý lông của ma thú. Tôi dự định gia công lông của ma thú trở thành …… "