Chương 185: Con đường
Bùm.
Bóng ma xuất hiện sau bức tượng pháp sư đột nhiên vỡ tan.
Đường Vũ hiểu điều này đại biểu cho cái gì.
Mỗi cái thừa kế đặc đặc thù đều có sức mạnh hạn chế. Nguyên tinh mà anh bơm vào trong quá trình thừa kế và những bức tượng nghề nghiệp này chỉ đảm bảo sự vận hành trơn tru của quyền thừa kế. Phần lớn sức mạnh vẫn như cũ đến từ ánh sáng truyền thừa lên bản thân.
Đối với những truyền thừa đặc thù như Ma kiếm sĩ và pháp sư băng giá, sức mạnh của mỗi viên pha lê truyền thừa có thể bị tiêu hao khoảng ba lần. Nhưng mà lúc này nàng mới sử dụng truyền thừa của pháp sư băng giá hư ảnh cũng không phải chậm rãi biến mất mà là trực tiếp vỡ vụn.
Cái này đại biểu cho sức mạnh kế thừa đã cạn kiệt.
" Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, sau khi Y Liên tiếp nhận kế thừa, không chỉ sức mạnh của cô ấy tăng vọt, cô ấy còn mặc thêm 1 bộ trang bị cao cấp. "
Anh vô cùng thèm muốn được như nàng.
Sau khi ánh sáng của bức tượng pháp sư dần biến mất, Y Liên vẫn đang lơ lưng trên mặt đất thấy như vậy nàng mới từ trên không từ từ bay xuống, đôi giày pha lê giẫm lên sàn gỗ, mái tóc bồng bềnh cũng dần tụ lại ...
Đường Vũ chuẩn bị bước tới, nhưng anh bỗng nhiên ngẩn ra.
Trước mặt anh,
Đôi mắt Y Liên đang nhắm chặt lại, 2 dòng nước mắt trong veo chảy ra.
Những giọt nước mắt long lanh xuôi theo 2 bên má chảy xuống, mang theo một chuỗi nước mắt chảy xuôi tới cằm, dưới tác dụng của trọng lực, chúng tí tách... rơi xuống sàn gỗ.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Y Liên như thế này.
Anh sợ nhất không khí buồn đến bất chợt.
. . . . . .
. . . . . .
Tầng thượng quán rượu.
Làn gió mát thổi qua, bóng đèn dưới núi mờ mờ ảo ảo.
Thấy vẻ mặt của Y Liên vẫn còn âm trầm, Đường Vũ có chút lo lắng.
“Không có sao đâu lãnh chúa.” Cô lắc đầu, khuyên tai phát ra tiếng động nhẹ.
“ Nhìn cô giống như người không có chuyện gì sao.”
“Tôi chỉ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ. "
Cô ngẩng đầu lên, gió thổi bay sợi tóc trên trán, đôi mắt trong veo đang lặng lẽ nhìn về phương xa.
Tựa như 1 bức tranh thơ mộng.
" Nếu cảm thấy không phiền thì cô cứ nói ra đi, có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn. "
Đường Vũ cảm thấy với tư cách là một lãnh chúa, anh có nghĩa vụ quan tâm đến sức khỏe tinh thần của cấp dưới ... Điều này đương nhiên là vô nghĩa. Nửa tháng trước, anh vẫn còn là một người bình thường sống sót bấp bênh, còn một tháng rưỡi trước đây anh vẫn chỉ là một con chó độc thân bình thường của thiên triều.
Cho dù hiện tại anh là người bình thường.
Không có quá nhiều ước mơ, chỉ muốn đưa cha mẹ về, sau đó quản lý mảnh đất một mẫu ba phần tư đất của mình.
Khi anh đã có hệ thống, anh cũng nghĩ về việc có nên xây dựng 1 đội quân và đi chinh phục trên khắp thế giới, có nên rèn luyện tiến về phía trước và vượt qua mọi chông gai.
Làm cho chính mình trở thành 1 Lãnh chúa thật sự.
1 lời có thể quyết định sự sống của 1 người.
Chỉ cần 1 cái ánh nhìn cũng để cho người ta quì lạy.
Anh nghĩ về nó cảm thấy nên quên đi, nếu làm như vậy anh sẽ được cái gì? Cảm giác vui sướng khi chinh phục thế giới hay là có trong tay quyền lực tối cao? Làm như thế sẽ dẫn đến sự cô đơn và trống trải ở phía sau.
Con người luôn phải trưởng thành, những góc khuất bị giày vò sẽ dễ bộc lộ ra những khuyết điểm, hãy buôn bỏ những thứ đó và học cách mỉm cười với những người ghét mình hãy khiến bản thân trở nên thay đổi để trở thành người tốt đẹp hơn.
Tận thế nó còn tàn nhẫn hơn. Chỉ vì 1 miếng bánh mì mà người ta có thể dễ dàng bán thân mình để có được nó, một số người trơ mắt nhìn thân nhân và bạn bè chết trước mặt họ nhưng họ vẫn chỉ có thể mỉm cười.....
Bời vì sự bất lực của kẻ yếu.
Anh phát triển lãnh thổ làm cho chính mình ngày càng mạnh hơn, chứ không phải để chinh phục những người khác mà là nắm giữ vận mệnh của bản thân mình.
Ném đi những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí anh, anh chỉ là nhịn không được mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng này... còn có chút đau khổ.
Im lặng 1 thời gian, bện cạnh anh truyền đến tiếng của Y Liên.
" Tôi sinh ra ở một thành phố nhỏ và bố mẹ tôi làm việc trong một khu mỏ bên ngoài thành phố. Khi đó, mặc dù tôi thường xuyên không tìm thấy họ, nhưng tôi cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất mỗi ngày là ngồi xổm ở trước cảnh cửa chờ bọn họ quay trở về. "
Y Liên đi tới mép mái nhà, cô ngồi xổm xuống, làn váy đung đưa qua lại làm tiếng thủy tinh vang lên, " Buổi tối hôm đó, tôi chỉ cứ như vậy ngồi xổm ở trước cửa, ngắm nhìn bầu trời chờ cho đến khi trời âm u nhưng mà bóng người của bọn họ không bao giờ xuất hiện lần nào nữa "
" Cho đến ngày hôm sau tôi mới biết được, có một làn sóng đen tối ở bên ngoài thành phố ngày hôm qua. Những người ở trong khu mỏ đó là những người bị tập kích đầu tiên, khi đó tôi mới biết được tiếng còi cảnh báo chói tai liền tượng trưng cho tử vong đang đến."
Cô ngồi ở trên mép nhà sân thượng, cây quyền trượng trong tay cô biến thành một đạo ánh sáng hòa hợp vào trong cơ thể của nàng.
Hai chân buông thõng ở trên không, bắp chân lộ ra ngoài làn váy trắng như ngọc khẽ đung đưa.
"... Nhiều năm đã trôi qua, tôi đã sớm quên đi cảm giác buồn bã, nhưng lần này cảm xúc của tôi dâng lên vì cảnh vật ở bên ngoài, cho nên có chút ... không kiểm soát được."
Cô lau đi giọt nước mắt trong suốt trên khóe mi mắt, quay đầu lại và mỉm cười với lãnh chúa, âm thanh như chuông gió.
Đường Vũ ngồi ở bên cạnh cô, yên lặng lắng nghe, gió mát thổi qua, mái tóc màu xanh da trời xẹt qua mặt, có chút ngứa ngáy.
Anh thấy sắc mặt của Y Liên đã trở lại bình tĩnh như xưa, nhưng nỗi buồn trong đáy mắt của cô vẫn còn vương vấn.
Đường Vũ nhịn không được đưa tay lên, ở giữa không trung hơi do dự 1 chút và cuối cùng đặt lên đầu của Y Liên, nhẹ nhàng xoa xoa " Đừng ép buộc mình quá nhiều, mọi chuyện đã qua rồi ... dù sao vẫn còn có tôi và những người khác ở bên cạnh cô."
. . . . . .
. . . . . .
Ở ngoài dã ngoại.
Thủ lĩnh quân đoàn lính đánh thuê bão tố Ria Mép đang dẫn đầu và trên tay cầm 1 cái bản đồ " Phía trước vài km nữa chúng ta sẽ tới nơi ẩn nấp Thâm Lam. Nghe nói nơi trú ẩn này tương đối mạnh, sức mua của bọn họ có lẽ cao hơn nhiều so với những nơi trú ẩn khác."
Ba người họ từ Hoành Thành đến, đang hợp tác cùng nhau để bán hàng cho nhiều nơi trú ẩn nhỏ khác nhau.
Tên cầm đầu họ Cao gật đầu, " Trên đường đi tới giờ, chúng ta đã bán được hàng ở năm nơi trú ẩn nhỏ, tình huống so với chúng ta dự tính tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng nguồn nguyên tinh ở những nơi ẩn núp nhỏ này không nhiều lắm, nhưng cũng có rất nhiều thứ linh tinh mà ở trong đó có 1 số món hàng giá trị cao những những tên này không có phân biệt được nên chúng ta mới mua được với cái giá rất rẻ ”.
" Đúng vậy.” Một vị thủ lĩnh họ Dương cũng âm thầm chấp nhận điều này. “ Nếu chúng ta bán ở Lâm Đông, dù có bán được đồ thì làm sao chúng ta có thể bán được giá trị cao như vậy, 1 số tài liệu đặc thù chờ chúng ta mang về Hoành Thành trong tương lai, cho dù chúng ta bán nó hay chính mình sử dụng, chúng ta cũng kiếm lời được 1 mớ rồi."
" Dù sao đó cũng chỉ là những nơi trú ẩn nhỏ, một số tài liệu có giá trị cao chỉ là may mắn tìm được. Bọn họ bị khí tức chúng ta chấn nhiếp thiếu chút nữa bị dọa cho choáng váng đầu óc, còn nghĩ chúng ta tới nơi này để cướp bóc nữa chứ, sợ tới nỗi phải xoay người mà bỏ chạy. " Ria mép mỉm cười," Nếu không phải vì lo lắng gây ra bất mãn với Lâm Đông, tôi còn dự định chèn ép giá 1 chút. "
" Không cần, dù sao chúng ta cũng đã kiếm nhiều rồi mà con đường cũng đã mở ra. Chỉ cần không có vết nứt vực sâu xuất hiện ở trên đường, lần sau chúng ta muốn đến Lâm Đông 1 lần nữa sẽ không khó như vậy."
Con đường này rất nguy hiểm với vô số thương vong, nhưng sau khi họ đi qua một lần, họ đã ghi chép lại trên bản đồ ghi rõ nơi nguy hiểm và khu vực nào có độ nguy hiểm tương đối thấp.
Hầu hết thương vong xảy ra ở các khu vực có nguy cơ cao, họ bỏ qua các khu vực có nguy cơ cao và đến các khu vực có mức độ rủi ro thấp hơn, 1 đường đi đến Lâm Đông.
Điều này tương đương với đường an toàn với ngày xưa.
Lần đầu tiên đi bộ luôn là điều nguy hiểm nhất, nhưng về sau chỉ cần bạn đi bộ dọc theo con đường đã được ghi chép lại thì mức độ nguy hiểm sẽ thấp hơn nhiều.