Chương 20: Đây là nơi trú ẩn
Mặt trời lên cao.
Trong một ngôi làng nhỏ cách lãnh địa không xa, một vài người trẻ tuổi thở hổn hển với vẻ mặt kinh hãi.
“ Vừa mới… nguy hiểm quá. Ta thậm chí còn ngửi thấy mùi ôi thiu của con sói ma thú đó, ta cảm thấy như thể mình sẽ chết ở nơi đó!” Một thanh niên đeo kính trẻ tuổi vẫn còn dâng lên một nỗi sợ hãi trong lòng.
Một cô gái trẻ bên cạnh nằm la liệt trên mặt đất, " Ngươi cái này còn tốt, suýt chút nữa ta bị con sói hôi thối cho ngã nhào xuống đất."
Cô gái có điểm tàn nhang trên mặt, tướng mạo chỉ ở mức trung bình, không son phấn, nhưng khi thở hổn hển, trên ngực có thứ gì đó nẩy lên xuống, rất có hương vị.
" Vẫn là nhờ có tiền bối Lộ Tiểu Bằng, không hổ là người thức tỉnh. "
“ Chính là! ” Lộ Tiểu Bằng vuốt tóc rối bù, tư thế đánh đấm. “ Ta dù sao cũng là người thức tỉnh, muốn so sánh những cái kia nhờ thiết bị phụ trợ thức tỉnh còn mạnh mẽ hơn! Ma Thú bình thường, làm sao có thể là đối thủ của ta được ... "
" Thế nhưng anh Lộ Tiểu Bằng khổng thể đánh bại con sói ma thú đó ..." Cô gái có đốm đột nhiên nói một cách yếu ớt.
Lộ Tiểu Bằng sắc mặt đột nhiên sụp đổ.
Lúc thức tỉnh, hắn vẫn còn sung sức, mơ tưởng đấm chết con sói ma thú, đá vào con hổ , từng bước đi đến đỉnh cao của sự thức tỉnh, nhưng hiện thực lập tức giáng cho hắn một cú bạt tai.
Nghĩ đến con sói quỷ mà anh vừa gặp trên đường, anh không nghĩ nó quá mạnh, nhưng cũng không thể đánh bại nó.
Rõ ràng ánh mắt của hắn đã theo kịp tốc độ của ma thú sói, nhưng hắn không tránh được, cho dù có thể chất cường tráng của người thức tỉnh, hắn vẫn bị thương nhiều chỗ. Nếu không phải như vậy, vài người trong số họ sẽ không bỏ chạy vì xấu hổ.
May mắn thay, sau khi chạy trốn 1 hồi rốt cục cũng thoát được con sói đó, cũng tạm thời không gặp phải ma thú khác.
Sau khi nghỉ ngơi, bọn họ bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một ngôi làng, rất yên tĩnh, có vẻ như không có ma thú di chuyển đến đây, một số người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
" Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo? "
Nghe đến đây, ai nấy đều lộ vẻ mất mát, có người thở dài nói: " Ừ, trước đây chúng ta theo đơn vị bộ đội liền tốt rồi, nhưng bây giờ, sau khi tách khỏi đơn vị bộ đội, chúng tôi không chỉ mất phương hướng mà hiện tại an toàn còn không được đảm bảo. Nếu không nhờ Lộ Tiểu Bằng tiền bối, bây giờ chúng ta vẫn còn trốn ở cái nơi âm u kia đi "
Bọn hắn đã hết thức ăn và tiếp tục ẩn náu, điều này chỉ làm trì hoãn thời gian tử vong mà thôi. Họ có thể đến nơi trú ẩn, chỉ khi họ thực sự ra khỏi nơi ẩn náu thì họ mới hiểu được nguy hiểm bên ngoài, chưa kể họ không biết đường đi đến Lâm Đông, quãng đường hàng chục km cũng đủ khiến họ cảm thấy tuyệt vọng.
" Chờ đã, nhìn qua bên kia!"
Thanh niên đeo kính đột nhiên chỉ về phía xa, mấy người cùng nhìn lên, đó là một căn nhà gỗ bình thường, không khác gì những ngôi nhà khác ở đây, nhìn như xập xệ.
" Không sao ..." Ánh mắt lãnh đạm của Lộ Tiểu Bằng đột nhiên dừng lại, hai mắt mở to nhìn những ký tự lớn được vẽ bằng sơn đen trên tường của tiểu khu.
" Nơi trú ẩn Thâm Lam nằm cách 3,5 km về phía Tây Bắc. Nơi này có đồ ăn phong phú cùng nơi ở an toàn, hoan nghênh những người sống sót đến."
Thâm Lam, nơi nghỉ dưỡng ban đầu.
Hầu hết các nơi trú ẩn trong thế giới hậu tận thế theo tên ban đầu của chúng. Ví dụ, các nơi trú ẩn ở Lâm Đông được thành lập trên cơ sở của huyện Lâm Đông.
Đường Vũ đối với đặt tên rất yếu, cho nên hắn đương nhiên dùng cái tên ban đầu của nơi trú ẩn.
Cái tên không quan trọng, điều quan trọng là nó có thể thu hút những người sống sót hay không. So với nhiều nơi như Mái ấm Thành phố Lẩu, Mái ấm Lối ra Thứ ba, Siêu thị mái ấm, thôi thì Thâm Lam cái từ này cho đến nay rất tốt ……
Lộ Tiểu Bằng nói những lời này, mọi người đưa mắt nhìn nhau
" Nơi trú ẩn Thâm Lam? Đây là nơi trú ẩn gần đây?"
" Làm sao biển báo đường phố của những nơi trú ẩn ... lại được viết ở một nơi như vậy? Tôi luôn cảm thấy có một cảm giác không đáng tin cậy?! "
" Chữ có chút xấu. "
Nhưng hẳn là thật sao, Thâm Lam ... giống như đã nghe qua ở đâu đó rồi! Đúng rồi, gần đây có một khu nghỉ mát Thâm Lam, vậy nơi trú ẩn chắc được đề cập trên bảng chỉ đường. "
Sau khi thảo luận, một vài người đã quyết định xem xét cái gọi là nơi trú Thâm Lam này.
Khi không có thức ăn và không còn sức lực, họ sẽ không thể đến nơi trú ẩn của Lâm Đông, chỉ có thể đến nơi trú ẩn Thâm La này nhìn 1 chút.
Ngôi làng cách nơi ẩn núp không xa, trên đường đi hiếm khi gặp phải ma thú.
Lộ Tiểu Bằng và một vài người bạn cùng lớp, với kinh nghiệm phòng tránh ma thú dày dặn, 1 đường suýt chết, cuối cùng cũng đến trước cổng khu nghỉ dưỡng.
Đây cũng là một vài dòng chữ lớn bằng sơn, Thâm Lam xin kính chào các ngươi!
Tuy vậy.
Họ nhìn về phía khu nghỉ dưỡng, một nửa cánh cổng đã sụp đổ, những bức tường xung quanh dường như đã bị dã thú giẫm nát, gần như không còn nhìn thấy bộ dạng ban đầu.
" Cái này mẹ nó chứ nơi ẩn núp gì?! "
Lộ Tiểu Bằng hét lên một tiếng, cảm thấy như bị lừa gạt.
"Không đúng." Cậu sinh viên đeo kính tìm thấy những thứ khác. " Nhìn đằng này, có hàng rào thép gai và súng bị phá hủy, có lẽ thực sự có một nơi trú ẩn ở đây."
Những người khác cũng nghe thấy được ý của bạn cùng lớp. Đã từng có, nghĩa là không còn nữa, kết hợp với tình hình bi thảm bây giờ, mọi người dường như đang có một bức tranh trước mắt, nơi trú ẩn bị ma thú công phá, thật là tình cảnh thảm thiết.
“ Vậy chúng ta đi hay không.” Cô gái mặt rổ cảm giác sợ hãi, cô cảm thấy ở chỗ sâu trong khu nghỉ dưỡng này, có lẽ có một con ma thú đáng sợ đang rình rập.
Cuối cùng, Lộ Tiểu Bằng hạ quyết tâm, " Chúng ta đi vào xem một chút, ta nghĩ ở khủng bố ma thú chắc sẽ không xuất hiện ở nơi này, các ngươi không cảm thấy lúc chúng ta đi theo con đường này sẽ nhìn thấy ma thú càng ngày càng ít hay sao. ""
Những người bạn học này chỉ là người bình thường, tự nhiên cũng không can đảm như vậy, mỗi khi từ xa nhìn thấy ma thú, tim đập chậm nửa nhịp, cũng không để ý gặp phải bao nhiêu ma thú dọc đường.
Lộ Tiểu Bằng thì khác, hắn ít nhiều cũng là một người thức tỉnh, cho dù tình huống thực là một người thức tỉnh cũng không thể đánh chết con ma thú sói, chung quy là có lực lượng, hắn tự nhiên là bình tĩnh nhất, mặc dù trên đường hắn không có đếm gặp phải bao nhiêu con ma thú nhưng có thể phát hiện ra rằng tần suất gặp phải ma thú quả thực càng ngày càng ít.
Bạn học đeo kính suy nghĩ một chút rồi nói: " Tôi cũng đồng ý vào xem thử, cho dù nơi trú ẩn ở đây không tồn tại, chúng ta vẫn có cơ hội tìm được chút đồ ăn."
Một vài người đi bộ vào khu nghỉ mát.
Các khu làng nghỉ dưỡng bên ngoài chỉ mới dọn dẹp ma thú, còn lại phần lớn vẫn là những ngôi nhà lụp xụp, máu đông, một số gốc cây gãy tay chưa kịp dọn dẹp.
Lộ Tiểu Bằng và một số bạn cùng lớp đều tái mặt, nhưng may mắn thay, đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy những tình trạng bi thảm này, họ cảm thấy ... không sao!
Có người đã phát hiện một số điểm bất thường.
" Nhìn kìa, có dấu vết bánh xe ở đây, còn có bên kia là một xác chết của con ma thú. Một số bộ phận đã bị lấy đi, chắc chắn, có những người sống sót ở đây!"
" Ở đó cũng có dấu hiệu dọn dẹp, nhìn vào tình huống trước mắt sau khi nới trú ẩn gặp nguy cơ về sau, phòng thủ được. Tuy nhiên, nhìn vào môi trường xung quanh, khu tạm trú rõ ràng đã bị thiệt hại rất nhiều, nơi trú ẩn tổn thất rất lớn, sợ cũng không thể nào an toàn. "
Họ muốn đến nơi trú ẩn, điều quan trọng nhất là phải tìm được nơi đủ an toàn.
Và ở đây, gần như bị phá hủy, cho dù có người còn sống, vẫn còn có thể gọi là nơi trú ẩn sao? Rõ ràng đã có một làn sóng ma thú tấn công trước đây, điều đó có nghĩa là trong tương lai, rất có thể sẽ có một làn sóng ma thú khác không thể chống lại!
Tất cả đều có suy nghĩ như vậy trong giây lát.
Nhưng tất cả đều đến, còn có người sống sót ở đây, cho dù có ở lại hay không, bọn họ vẫn quyết định kiểm tra tình hình trước.
Ít người tiếp tục đi về phía trước, càng vào sâu trong khu nghỉ dưỡng có nhìn thấy nhiều dấu vết hoạt động của con người, khi đến đây, xung quanh rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn thấy ma thú và xác người. .
Nhưng họ vẫn thấy lạ là thậm chí không thấy một bóng người.
“ Nhe này, có giọng nói!” Lộ Tiểu Bằng nói, chỉ vào một góc cách đó không xa.
Chắc chắn, những tiếng động lạ liên tục phát ra từ những nơi không nhìn thấy phía trước.
Là người sống sót hay là ma thú
Họ thận trọng tiến lên, cuối cùng ở góc đường ló đầu ra, họ nhìn thấy một cảnh tượng cách đó không xa.
Đó là hai "giống loài" vô danh, tất cả đều được bọc bằng sắt đen, thân hình tròn tròn như quả bóng, cánh tay to gấp mấy lần cánh tay của người bình thường, trông có vẻ chứa đầy chất nổ mạnh. sức mạnh.
Lúc này, Thiết Bì Quái cầm 1 thanh kiếm với 1 làn sóng mạnh, một tảng đá to lớn bị tách ra làm hai và đập xuống đất bằng một tiếng nổ. Tuy nhiên, Thiết Bì Quái vẫn không dừng lại, tiếp tục sử dụng thanh trường kiếm, các viên đá được cắt thành từng miếng nhỏ với kích thước vừa phải.
Toàn bộ quá trình rất đơn giản và gọn gàng!
Thanh trường kiếm bình thường kia giống như một loại vũ khí sắc bén, khi chém trên đá dường như không có sức phản kháng, Lục Tiểu Bằng thậm chí có thể nhìn rõ phần cắt trên đá nhẵn nhụi như kiếng. Giống như một cái gương!