Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 235: Làm nội gián đáng giá 2 nguyên tinh

Chương 235: Làm nội gián đáng giá 2 nguyên tinh


"Đừng có bất cẩn, mặc dù con người yếu ớt, nhưng một số công nghệ vẫn có thể gây ra cho chúng ta rất nhiều rắc rối ..."
Giọng nói khàn khàn vang vọng dưới tầng hầm lạnh lẽo.
Người vừa nói là một thanh niên có chút dè dặt, so với những người khác thì trẻ tuổi hơn, nhưng lại là đội trưởng của nhóm này..
Hắn khuôn mặt cũng vô cảm, cổ quay lại hơn trăm độ một cách kỳ lạ, nhìn về đâu đó, miệng há ra rồi ngậm lại:
"Lần này, chúng ta đã thu hút sự chú ý người của Lạc Hà, về sau đừng làm điều đó trực tiếp trong khu cư xá, chỉ cần vận chuyển những vật tế thích hợp đến phạm vi ..."
Ai đó cất giọng đanh thép, " Đó chỉ là một vài con người yếu ớt và thậm chí không thể sử dụng sức mạnh của mình. Bị phát hiện thì làm gì được nhau, ta có thể tiêu diệt hết bọn họ chỉ bằng một tay!"
"Thằng ngu! Trước khi các trưởng lão chưa tới, dựa vào chúng ta chiến đấu với 1 số cường giả ở nơi trú ẩn lớn. Cho dù không sợ, chính mình cũng đừng quên, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ, kích hoạt tế đàn!"
"Nhưng ... với cách như thế, việc thu thập linh hồn của chúng ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng ..." Giọng nói sắc bén dần trở nên nhỏ hơn, nhưng vẫn có chút không cam tâm. "Đám tộc Tà Nhãn kia thật sự may mắn đã mở ra cửa đen từ lâu, lại tiêu diệt 1 nơi ẩn nấp lớn, e rằng chúng đã thu được rất nhiều lợi ích. Cứ tiếp tục như vậy chúng ta... "
Két.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên
Cửa tầng hầm mở ra.
Một người đàn ông mập mạp bước vào, hai tay cầm hai bao tải màu trắng, ném sang bên trận rune.
Người thanh niên bước đến một chiếc bao tải lớn, đưa ngón tay ra quẹt nhẹ, giống như một lưỡi dao sắc bén, dễ dàng cắt mở bao tải, để lộ ra người phụ nữ trẻ đang bất tỉnh bên trong.
Anh bóp cổ người phụ nữ như một con thiên nga trắng, nâng lên và treo ở trên không trung.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, cuối cùng tỉnh lại sau cơn hôn mê, hai chân vùng vẫy giữa không trung trong vô thức, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Xoẹt.
Quần áo của thiếu nữ rơi ra từng mảnh.
Da trắng có chút tím đỏ.
Cô vùng vẫy mạnh hơn, nhưng đôi tay bóp cổ cô như 1 cái kìm, dù cô có giãy dụa đến đâu cũng không giúp được gì.
Xoẹt.
Lại 1 âm thanh khác vang lên.
Nhưng hơi khác với tiếng quần áo bị xé ra
Máu chảy ra như suối, tạo thành hồ nước trên mặt đất, một bộ đồ thể thao cùng 1 mảnh màu vàng da thịt, nhuốm máu đỏ tươi rơi xuống đất.
Vào lúc này, một làn sóng vô hình, cũng từ trên thân cô gái trẻ tung bay vào tế đàn có trận rune ở bên trong.
"Nhìn xem, loại lễ vật được tuyển chọn kỹ càng này, người thức tỉnh trẻ tuổi, linh hồn vẫn rất thuần khiết ... Tuy rằng số lượng không đủ, nhưng chất lượng vô cùng tốt, trong vài ngày nữa sẽ có thể lấp đầy trận rune này. Khi các trưởng lão đến, với sự trợ giúp của họ có thể mở ra cánh cửa đen dễ dàng, như vậy có thể— "
Ngọn lửa xanh mờ trong mắt tên thanh niên sáng rực lên.
...
...
Lãnh thổ
Nhà máy trang bị Rune công nghệ cao.
Từ khi 30 chuyên gia điều chỉnh thử đã đảm nhận vị trí của họ sau khi được đào tạo, hơn 300 công nhân đã được tuyển dụng trong các xưởng khác.
Nhiều người không biết họ sản xuất thiết bị gì, chỉ có những người sống sót tham gia thử nghiệm cấp ba mới có suy đoán trong lòng.
Mỗi ngày có rất nhiều trang bị rune tiêu chuẩn vừa được xuất xưởng ở đây, được người của bộ phận hậu cần kéo đi và vận chuyển đến các cửa hàng Thâm Lam hay Lạc Hà.
Với sự thuần thục của việc điều chỉnh, chất lượng của các trang bị sơ cấp này đã dần tiếp cận với chất lượng của trang bị được sản xuất tại xưởng lúc ban đầu.
Số lượng cũng tăng lên.
Các công nhân trong các phân xưởng cuối cùng không còn phải làm việc suốt ngày đêm nữa.
Sau giờ làm việc hôm đó, Phan Đồ từ chối lời mời ăn tối cùng nhau của đồng nghiệp.
Anh cưỡi một chiếc xe đạp cũ mua từ thị trường trao đổi tự do và lái xe dọc theo đường cao tốc hướng về phía khu nghỉ mát.
Sau khi đạp xe khoảng nửa chặng đường, rời xa nhà máy chứ cách khu nghỉ dưỡng cũng không cần.
Phan Đồ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xung quanh cẩn thận đánh giá.
Sau một lúc.
Anh quay đầu xe đi dọc theo con đường đất bên cạnh đường cao tốc, đi được một đoạn thì anh xuống xe, giấu chiếc xe đạp vào đám cỏ dại cao ngang ngực.
Anh cẩn thận nhìn lại lần nữa, nhìn xung quanh một lúc, thở phào nhẹ nhõm và đi dọc theo khu rừng không có rậm rạp ...
"Nó nên ở đây đi."
Phan Đồ lẩm bẩm quan sát xung quanh, cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây lớn.
Anh đi được vài bước, ngồi xổm xuống, thấy dưới gốc cây có một vết cắt ngang khó thấy.
Cuối cùng thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặt trời dần lặn về hướng Tây.
Không có tiếng côn trùng và dã thú gào thét trong rừng rậm, nhưng khi mặt trời dần tắt và bóng tối chuẩn bị bao trùm, toàn bộ khu rừng rậm như một con vật khổng lồ nuốt chửng lấy tất cả.
Anh rùng mình nhìn xung quanh, " Tại sao vẫn chưa tới, tại sao vẫn chưa tới ..."
Rì rào.
Một bóng người từ trên cây nhảy xuống.
Phan Đồ sợ hãi lui về phía sau mấy bước, vừa ngẩng đầu liền thở phào nhẹ nhõm, "Là ngươi ... là ngươi, ngươi rốt cục ... tới rồi."
“Tình báo thì sao?” Bóng người liếc hắn nhìn anh, lạnh lùng nói.
“Đây… Đây.” Phan Đồ lấy trong túi ra một mảnh giấy nhàu nát, đưa cho đối phương. “ Chữ rune này là bí mật của Thâm Lam.”
Bóng người nhìn xem vài lần, sau đó ngẩng đầu lên, "Rune đâu? Liền ngay cả tranh vẽ cũng không có sao?!"
"Không phải là tôi không đưa. Thực sự là ... nó thực sự không vẽ ra được. Loại chữ rune đó, tôi không biết ... Tôi không biết phải diễn tả nó như thế nào, đã nhớ rất kĩ trong đầu, nhưng sau khi được vẽ ra trên giấy lập tức liền thay đổi. "
Phan Đồ nói lắp bắp, tựa như cảm thấy mình quá mềm yếu, không khỏi cao giọng nói: "Đây là những thứ mà tôi phải liều cái mạng sống của mình mới tìm ra được. Ngoại trừ việc thiếu hình ảnh chữ rune chi tiết, còn chuyện khác ta đã nói rất rõ ràng rồi.! "
"Thù lao của ta đâu?"
Bóng người có chút không kiên nhẫn mà ném ra hai viên nguyên tinh.
“Chỉ có hai viên, quá ít.” Phan Đồ nói.
Bóng người lạnh lùng nhìn anh, "Liền hình ảnh rune cũng không có, nói nhiều nữa liền 1 viên nguyên tinh cũng không có!"
Bị khí thể của đối phương làm cho choáng váng, Phan Đồ có chút sợ hãi không dám nói nữa.
Một lúc sau, bóng người đó chậm rãi nói: "Thông tin của anh vẫn có giá trị, nếu anh có thể lấy được những bức vẽ rune, tôi có thể hướng thành chủ yêu cầu. Đến lúc đó, cho dù 20 nguyên tinh hay 200 nguyên tinh cũng có cho anh, như vậy anh đã hiểu chưa."
Phan Đồ môi nhấp nháy, cuối cùng cũng không dám mở miệng ra.
Anh đột nhiên hối hận vì mạo hiểm lớn bán thông tin ra bên ngoài, bên kia quả thực trả thù lao ít như vậy.
Ngay cả khi anh có thể mang hình rune hoàn chỉnh ra ngoài, lấy tính cách keo kiệt của đối phương, chỉ sợ cũng không có thưởng cho mình bao nhiêu, chưa kể đến việc khó có thể lấy được một mẫu chữ rune hoàn chỉnh.
Còn không bằng an phận ở trong xưởng rune một cách thoải mái và mình cũng có thể tiết kiệm được 15 nguyên tinh trong một tháng.
Trong lòng đầy suy nghĩ, Phàn Đồ định rời đi.
Bóng người cũng đang có ý định mang tình báo trở về.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên sau bụi cây cách đó không xa:
"Chúng tôi đã đợi vài ngày trước khi các bạn xuất hiện. Hiệu suất làm việc của các anh có chút chậm quá ..."
Bóng người dừng bước chân lại.
Bóng người đang tính mang tin tình báo trở về, sẽ để thành chủ khen ngời, trong lòng đang vui sướng, nhưng giờ đây cái trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất