Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 247: Bóp méo cảm giác

Chương 247: Bóp méo cảm giác


Cư xá Lam Tinh.
Khu biệt thự phía Bắc.
Nơi này biệt thự chỉ cho thuê 1 nữa, ngày bình thường chỉ có những nhân viên tuần tra cư xá bảo vệ ở bên ngoài, càng nhìn không thấy nhiều người đi ở trên đường, vô cùng im ắng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng xe cộ chạy đến đã phá tan sự yên tĩnh của khu biệt thự.
Lần lượt, những chiếc xe chở quân lính dừng ở trên bãi cỏ, những người thức tỉnh mặc đồng phục huy hiệu màu đỏ, từng người từng người nhảy ra khỏi thùng xe trong giây lát, nhanh chóng lao về phía địa điểm lúc nãy đã bàn bạc.
Đường Vũ cùng Tinh Linh, Tinh Nguyệt bước ra khỏi phù du chiến xa đang ngụy trang, quan sát 4 phía.
Phía sau, một chiếc phù du chiến xa khác cũng dừng lại, bên trong xe, 3 người bao gồm: Tạ Y, Tiểu Lập và Đại ca anh em nhà Tạp Môn.
Tạo thành 1 tiểu đội 6 người đi tham quan.
Sau khi có kết quả bói toán, cục cảnh sát đã trả tiền thù lao đầu tiên.
Lúc này Sở công an lại đưa ra đề nghị, hi vọng Tinh Linh đi theo, bất luận ra tay hay không, đều có thể cầm tới thù lao.
Một khi yêu cầu xem bói toán, tùy theo tình huống và độ khó sẽ được trả thêm thù lao.
Đường Vũ đồng ý không chút do dự.
Cho dù cục cảnh sát không mời, anh cũng sẽ tìm cơ hội quan sát tình hình nơi đây.
Vì vậy, anh đã tổ chức một đoàn du lịch với đầy đủ an toàn.
. . . . . .
. . . . . .
Hành động sớm bắt đầu.
Cục trưởng Kim, đội trưởng Lôi và đội trưởng Tổ Long phụ trách chỉ huy, một vài người kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Không mất nhiều thời gian.
Vài người có khả năng cảm nhận chạy chậm trở về, lắc đầu, "Vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì khác thường trong phạm vi khu biệt thự. Chỉ có 3 tòa nhà biệt thự đang có người ở bên trong. Lúc nãy cục cảnh sát chúng tôi đã tiến hành tán gẫu cũng đi vào biệt thự bên trong để kiểm tra., nhưng vẫn không phát hiện được bất kì điều gì. "
" Mấy căn biệt thự đều là những hộ gia đình bình thưởng ở lại. "
“Chẳng lẽ tên K giấu diếm quá sâu nên không bị phát hiện?” Cục trưởng Kim chau mày hỏi.
Một người có năng lực cảm nhận khu vực suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, "Chính xác có khả năng như vậy, nhưng tên K có thể ẩn núp, những thứ trong biệt thự cũng không thể giấu được, nhưng chúng tôi không thể phát hiện ra bất kì manh mối nào trong biệt thự."
Cục trưởng Kim xoa xoa thái dương nhìn nhân viên bảo an đứng ở 1 bên, "Anh đã liên hệ với những người thuê những căn biệt thư khác chưa?"
Nhân viên bảo an lắc đầu liên tục, "Thời gian quá ngắn, chúng ta không có phương pháp cấp tốc liên lạc được."
Cục trưởng Kim hít một hơi thật sâu, nét mặt hiện lên vẻ quyết đoán, "Đã vậy, hãy phá cửa xông vào tìm kiếm, nếu tên K có biện pháp phong tỏa tri giác, chúng ta sẽ cử thành viên tiến vào bên trong biệt thự tiến hành tìm kiếm. Hãy nhớ đừng bỏ qua bất kì nơi nào! "
“Hơn nữa.” Ông quay đầu nhìn sang chỗ khác, “Đội trưởng Lôi, để cô gái có khả năng bói toán thử lại lần nữa, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra vị trí cụ thể của tên K, điều kiện cứ việc mở ra, chúng ta phải nhanh chóng hành động, không thể kéo dài thêm nữa! "
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Từng căn biệt thự bị phá cửa xông vào, bao gồm cả những căn biệt thự chưa cho thuê, chúng đều được lục soát cùng nhau, thậm chí bất kỳ chỗ ẩn thân như khu rừng nhỏ, hòn non bộ và hồ bơi đều không có bỏ qua.
Tạch tạch.
" Biệt thự số 1 không tìm thấy gì."
" Biệt thự số 2 không tìm thấy gì."
" 16 căn biệt thự không tìm thấy gì."
Cục cảnh sát cùng với các thành viên đoàn tổ long đặc biệt, ai nấy sắc mặt cũng khó coi.
Đường Vũ cũng có chút khó hiểu.
Tinh Linh đã thử tiến hành bói toán lại, mà kết quả rõ ràng chỉ đến khu vực này.
Đường Vũ đứng trên bãi cỏ được nâng cao, nhìn về phía xa, "Các ngươi thấy như thế nào?"
Mấy người theo đuổi nhăn mày suy nghĩ, Tiểu Lật dẫn đầu lên tiếng, không ngờ trong miệng nàng lại không có đồ ăn, "Tôi cảm thấy nơi này có chút kì lạ, giống như bị cái gì bao phủ lấy."
“Có nguy hiểm gì không?” Đường Vũ hỏi.
"Thế thì không có."
" Không có thì thôi, dù sao chúng ta là đoàn tham quan du lịch được trả tiền."
. . . . . .
Các thành viên của cục cảnh sát vẫn đang tiến hành tìm kiếm ráo riết.
Bây giờ, các cấp cao cũng không hi vọng gì nhiều.
Cục trưởng Kim nhíu mày, xoa xoa hai bên thái dương sưng tấy, rồi lại vò đầu bứt tóc.
Ông suy nghĩ.
Hướng viên bảo an bên cạnh hỏi: "Trong số mười sáu căn biệt thự này, có bảy căn đã cho thuê đúng không. Những người trong đó là ai? Đưa cho tôi danh sách những người thuê đến đây cho tôi xem."
Nhân viên bảo an cũng không dám chậm trễ, đã sớm mang đến một phần danh sách, Cục trưởng Kim đối với danh sách có chút suy nghĩ, "Một, bốn, sáu, chín, mười một mười lăm..."
Chờ 1 chút.
Cục trưởng Kim sửng sốt, " Trên danh sách chỉ có 6 căn biệt thự cho thê, căn thứ 7 đâu?"
“Đúng là bảy, tôi nhớ rất rõ ràng mà.” Đội trưởng an ninh nói nhỏ, tiến lên đếm, “Một, bốn, sáu, chín, mười một, mười lăm… Gì, sao chỉ có 6 căn, không phải như vậy, tôi nhớ rất rõ ràng. Tiểu Lưu Tiểu Trần, các ngươi nhớ lại xem chúng ta cho thuê 6 căn hay 7 căn? "
" Bảy căn. "
Các nhân viên bảo an khác trả lời không do dự.
Vừa nói xong, bọn họ liền rùng mình một cái.
Vài đội trưởng cục cảnh sát nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy vẻ trịnh trọng ... hưng phấn trong biểu hiện của đối phương.
Họ không sợ vấn đề, chỉ sợ không tìm thấy vấn đề thôi!
. . . . . .
. . . . . .
Trên dốc cỏ nhô lên.
Tiểu Lật ngồi xổm trên mặt đất, vẽ những vòng tròn và suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nhảy dựng lên, "Tôi biết rồi! Nơi này được bao phủ bởi 1 loại nào đó Nguyên Lực bên trong, làm cho chúng ta cảm nhận bị bóp méo.
"Ngay cả cảm nhận của chúng ta cũng có thể bị bóp méo. Chẳng phải nói đối phương thực lực đã vượt ra ngoài tưởng tượng." Đường Vũ có ý muốn rút lui trở về lãnh địa.
Tiểu Lật xua tay, lộ ra vẻ tự mãn, "Không phải như vậy, nếu đối phương có thể bóp méo cảm nhận của chúng ta, quả thực có thể cho thấy thực lực vượt trội hơn chúng ta, nhưng hiện tại trận nguyên lực này, thực sự ảnh hưởng đến cảm nhận của chúng ta không nhiều, nó chỉ khiến chúng ta không chú ý bỏ qua một thứ gì đó thôi. "
"Ví dụ, đối phương làm chúng ta bỏ qua một trong những căn biệt thự. Dù có tìm kiếm như thế nào, đi ngang qua biệt thự đó bao nhiêu lần, chúng ta cũng đều nhắm mắt làm ngơ, coi như nó không có cảm giác tồn tại."
"Nhưng, hãy chú ý đến những gì tôi đã nói ..." Tiểu Lật chạy đến bên cạnh, bẻ một cành cây, tại trên bãi cỏ khoa tay múa chân. "Cảm giác tồn tại này bị bỏ qua và nó chỉ có thể phát huy tác dụng khi nó không được chú ý. Nếu vì 1 nguyên nhân nào đó, phát hiện được điều gì đó bất thường, tác động làm biến dạng đối với nhận thức sẽ bị suy yếu rất nhiều. "
"Ví dụ, bây giờ chúng ta đã hiểu nguyên lý của trận nguyên lực này, thì ảnh hưởng của trận nguyên lực này lên chúng ta nhỏ nhất."
Sau khi Tiểu Lật nói xong, cô ấy ngẩng đầu lên, một bộ nhanh chóng khen ngợi tôi đi.
Đường Vũ quả quyết không nhìn Tiểu Lật.
Anh suy nghĩ sâu hơn.
Trận nguyên lực tồn tại ở đây là chức năng của một loại bảo vật nào đó, hay nó là một sự bố trí của con người?
Nếu đó là sự bố trí của con người, ngay cả khi tác động của trận nguyên lực này, như Tiểu Lật đã nói, nó cũng không mạnh, nhưng cũng có nghĩa những người đứng sau hậu trường đã nắm được 'kiến thức' có liên quan.
Bảo vật và kiến ​​thức, nếu cho anh lựa chọn, anh sẽ chọn cái nào?
Tất nhiên phải cầm cả 2 tay và cả hai tay phải thật cứng.
Đường Vũ vô cùng phấn khởi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất