Chương 269: Ý nghĩa việc sống sót
Đối mặt với câu hỏi của Đường Vũ, cô gái nhỏ tiếp đãi suy nghĩ nghiêm túc về nó, " Hẳn là có 5 người. Tôi nhớ rõ 1 người chuẩn bị mở nhà hàng và một người sẽ mở một tiệm cắt tóc. Những người còn lại tôi không biết rõ ràng cho lắm."
" Tiệm cắt tóc? Loại cửa hàng này có thể kinh doanh được sao?"
" Kinh doanh khấm khá lắm, làm ăn rất là phát đạt." Cô bé chớp chớp mắt. " Lúc trước nơi trú ẩn không hề có tiệm hớt tóc, đối với con gái chúng tôi thì không sao. Nhưng con trai tóc dài quá, sẽ tự động cắt tóc đi hay buộc tóc lên, dù sao cũng không được đẹp cho lắm. Hiện tại, tiệm cắt tóc vừa mở, công việc làm ăn phát đạt không thôi, mà còn phải xếp hàng dài chờ cắt tóc nữa kìa. "
Khóe miệng Đường Vũ giật giật
Mẹ bà tụi này... Đường đường là lãnh chúa của lãnh thổ đều không chú ý tới vẻ bề ngoài, mà những người khác đối với loại chuyện này càng chú ý tới hình tượng?
Đường Vũ vuốt vuốt mái tóc hơi dài của chính mình.
Nhìn thoáng qua cửa kính trong suốt từ trần nhà đến sàn của đại sảnh, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu bản thân mình.
Dáng vẻ uy nghiêm, khí vũ hiên ngang ...
" Tóc tuy chưa cắt, có chút hơi rối nhưng vẫn không thể nào che đi vẻ đẹp trai của mình. "
Quả nhiên đây chính là nguyên nhân mà anh không có chịu cắt tóc
……
……
Dưới sự hướng dẫn của cô gái nhỏ tại quầy lễ tân, hai người đi về phía văn phòng bộ trưởng.
Điều khiển Đường Vũ cảm thấy bất ngờ chính là văn phòng của Y Liên không nằm ở trên tầng 3.
Công việc cá nhân được xử lý ở tầng 1, bộ phận bàn giao nằm ở tầng 2, ban đầu cô gái nhỏ ở quầy tiếp tân giới thiệu sơ lược như vây, theo bản năng của Đường Vũ nghĩ rằng Y Liên sẽ nằm ở tầng 3.
" Cũng may mình không có tự mình đi tìm, bằng không đường đường là giám đốc nơi trú ẩn mà không biết văn phòng bộ trưởng nằm ở đâu, liền xấu hổ chết đi được!" '
Hai người vòng qua cửa cầu thang, Đường Vũ nhìn thấy phía sau cầu thang nghiêng có một cánh cửa đóng chặt.
Cô gái nhỏ lấy thẻ căn cước của mình ra, đặt vào thiết bị nhận dạng bên cạnh cửa, vừa quét xong thì cánh cổng hợp kim đã mở ra.
Đường Vũ kinh ngạc về trình độ an ninh ở đây, dù sao anh ta cũng là giám đốc, vì bảo trì hình tượng của mình, anh cố kìm chế sự tò mò của mình không có hỏi ra.
……
Cô gái nhỏ đi về phía trước, nhìn thấy Đường Vũ không nói lời nào, liền không dám líu lo ríu rít nữa.
Lỡ như giám đốc cảm thấy không vui, vậy thì cô chết chắc rồi.
Giới thiệu lại càng không thể, giám đốc Đường cũng không phải người ngoài, mà là người có quyền lực cao nhất trong nơi trú ẩn, Tòa nhà văn phòng bộ phận hậu cần nhất định vô cùng quen thuộc, cô dẫn đường, chỉ là hình thức của lãnh đạo mà thôi
Nàng cúi đầu, sau đó lén lút liếc mắt 1 cái, trong lòng thầm nghĩ.
……
Đường Vũ không biết cô gái nhỏ suy nghĩ nhiều đến vậy, rất nhanh đã đi đến văn phòng.
Hai nhân viên đi tới trước mặt, trên tay cầm một đống tài liệu, chào hỏi cô gái nhỏ dẫn đường.
" Tiểu Na."
Lúc này, Đường Vũ mới biết tên của cô gái nhỏ dẫn đường ... là tiểu Na.
Hai nhân viên công tác nhìn Đường Vũ vài lần cũng không nhận ra, nhân viên phòng hậu cần cũng biết làm nhiều hỏi ít.
Các nàng rất nhanh rời đi, tiểu Na tiến lên gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của Y Liên.
Đẩy cửa ra, Đường Vũ bước vào.
Vừa bước vào cửa, anh đã sững sờ ngay tại chỗ.
Văn phòng này lớn hơn anh tưởng rất nhiều.
Hai bên là các kệ lưu trữ lớn, phía trên đặt 1 số cuốn sách hoặc một số tập tài liệu được xếp chồng lên nhau.
Ở giữa là một cái bàn lớn, nhưng trên đó cũng có một đống tài liệu, tư liệu, trong đó có một số chồng chất cao, chiều cao tài liệu chồng chất đã vượt quá chiều cao của cô.
Đường Vũ đi tới bàn sát bên, cầm một ít tài liệu lên xem xét.
[Thống kê về sự thay đổi tỷ lệ sát thương của vũ khí rune]
[Tăng trưởng doanh số hàng ngày của đồng phục chiến đấu Loại I và dự báo sản lượng trong tương lai (khu vực Lạc Hà)]
[Phân loại, thống kê phế liệu sắt (chi tiết xem số liệu 023, 035, 069)]
" Meo meo meo meo? "
Đường Vũ nhìn vào ngu người luôn.
Tên anh vẫn có thể hiểu được, nhưng mà dưới đây viết nội dung là gì.
1 cái vật liệu sắt, không phải chỉ cần thống kê hàng tồn kho có bao nhiêu như vậy là đủ rồi hay sao? Cần gì phải viết tài liệu dày gần 30 trang như thế này? Cần tìm tài liệu khác cho tình huống phân loại cụ thể? ?
Anh lại nhìn xung quanh mặt bàn.
Ngay cả những tài liệu khác nhau được đặt trên các giá cao ở hai bên ...
Nhất thời, Đường Vũ ôm ngực, cảm giác có chút khó thở.
Anh thấy rõ những giá đựng đồ xung quanh cao gần chục mét!
—— Chẳng trách văn phòng không nằm ở lầu ba, cảm khái ... đây là từ lầu một đến lầu ba, đã mở ra rồi!
Mặc dù vậy, những chồng sách, tài liệu trong đó vẫn tạo cho người ta cảm giác chật chội.
Ở hai bên giá để đồ, Đường Vũ nhìn thấy hai thang cuốn bằng gỗ, bên dưới có lắp bánh xe, có thể đẩy tới lui. Khi nhân viên hậu cần đi lên thang cuốn, họ có thể lấy thông tin ở phía trên kệ.
Tuy vậy……
Ngay từ đầu, Đường Vũ cảm thấy thiết kế này có chút phiền phức, nhưng sau khi nhìn thấy Y Liên, anh đã hiểu.
Lúc này, Y Liên đang mặc một chiếc váy màu lam băng tuyệt đẹp, khoanh chân ngồi ở bên cạnh, ngồi trên cây trượng băng tinh có cùng chiều cao với cô.
Cô điều khiển cây đũa phép bay lơ lửng, bay từ giá trên cùng bên trái sang bên phải, ánh mắt đảo qua các logo trên kệ, một lúc sau, cô lấy ra vài tập tài liệu đã được đóng gói, ôm trước ngực.
Phần phật
Quyền trượng rơi xuống độ cao cách mặt đất khoảng 2 mét, hai chân Y Liên rơi xuống đất, nhìn thấy Đường Vũ cô mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.
……
Trong tận thế, vật tư đối với bất kì nơi trú ẩn nào mà nói, đều là vấn đề cần quan tâm hàng đầu
Bộ Hậu Cần, với tư cách là bộ phận quản lí phần lớn vật tư của nơi trú ẩn, có rất nhiều công việc cần phải xử lý hàng ngày.
Vượt xa dự kiến của Đường Vũ.
Y Liên bận rộn từ tối đến sáng, từ sáng đến tối, khiến anh cảm thấy đau lòng không thôi.
" Những việc này cứ giao cho người khác làm là được, đừng cố gắng quá."
“Không đâu.” Y Liên nhìn lại và mỉm cười, “ Tôi thực sự rất hạnh phúc, trước kia tôi chỉ có 1 mình, mỗi ngày tôi chỉ cố gắng sống sót, nhưng ý nghĩa của việc sống sót đó là gì, lúc đó tôi không hiểu, bây giờ tôi đã hiểu. Đây là ý nghĩa cuộc sống của tôi, giá trị của tôi. "
Đường Vũ giật mình.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, mái tóc dài màu xanh da trời xõa qua vai, đôi mắt trong veo như mặt hồ, gợn sóng tĩnh lặng, nụ cười thật sự rất chân thật ... Ngay cả Đường Vũ cũng bị lây nhiễm, nhìn vào cô, khóe miệng của anh cũng hơi cong lên.
Không thể không giải quyết những tập tin chất đống này.
Lướt qua tờ giấy, quét từng dòng một, so sánh dữ liệu, phân tích thống kê, xem xét và phê duyệt ... Chưa bao giờ, Đường Vũ lại cảm thấy mình giác ngộ ra..
Anh cảm thấy IQ của mình không đủ, nhìn Y Liên ở đối diện, tốc độ xử lý hồ sơ nhanh như vậy, e rằng so với chính mình nhanh hơn gấp 10 lần.
Anh thật may mắn khi có được những người tùy tùng có năng lực này, nếu không, dù có mạnh mẽ đến đâu, dù có vật tư đến đâu cũng không thể nào chống đỡ nổi nơi trú ẩn.
Chứ đừng nói xử lý gọn gàng ngăn nắp
Đến chỗ ngồi, Y Liên đứng dậy, nghiêng người về phía trước, duỗi tay ra, cầm đi một đống tài liệu chưa xử lý từ bên cạnh anh.
Mái tóc xõa xuống, từ trước mắt lướt qua, hương thơm nhàn nhạt của Y Liên lượn lờ chóp mũi.