Chương 66: Người Viện Hàn Lâm Khoa Học tới
Đường Vũ bước tới, sau đó đá thêm 2 cái, đem Sử Nham Minh đạp nằm xuống trên mặt đất, cũng không ngại bẩn, lục lọi toàn thân của Sử Nham Minh.
Khuôn mặt của những người xem thấy kì quái, chẳng lẽ là........
Khuôn mặt của Y Liên bất đắc dĩ, chỉ là cây pháp trượng hướng về những thành viên bên kia, khiến họ bị đóng băng càng thêm cứng hơn.
Hôi Nhận trông có vẻ hào hứng, có chút háo hức muốn thử.
Sau một lúc. Đường Vũ thu tay lại, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Hôi Nhận nhìn xem, rất là thất vọng, tràn đầy tiếc nuối.
Những người xem thì nghển cổ, lại phi thường thất vọng thở dài.
Đường Vũ đã tìm thấy một số nguyên tinh tử Sử Nham Minh.
Chỉ có mấy viên
" Thế mà nghèo như thế, Bàn tay đỏ không phải là một trong bốn nhóm lính đánh thuê lớn sao? Ngươi không phải là phân đội trưởng sao? Nghèo rách mồng tơi thế mà vẫn ngồi được cái vị trí này à, thật là thất vọng!"
Nhìn ngươi thật sự tệ hại.
Sử Nham Minh khó thở.
Trong miệng bị đánh ra vài cái răng, ngữ khí có chút lộ ra ngoài, trừng mắt nhìn Đường Vũ.
" Hừ, nhóm bàn tay đỏ sẽ không, không buông tha ngươi!"
" Chúng ta, nhóm bàn tay đỏ thế lực lớn mạnh, người nào đối đầu với chúng ta không có kết cục tốt đâu. "
Trong nhóm bàn tay đỏ lính đánh thuê, vẻn vẹn số lượng phân đội bên trong, liền có 12 nhánh
Đội của hắn chỉ là đội thứ bảy, xếp ở giữa, mạnh nhất là đoàn trưởng và phó đoàn trưởng dẫn đầu đó là đội 1 và đội 2
Đây là uy danh của nhóm bàn tay đỏ bọn họ, cũng là nơi mà bọn hắn dựa vào không chút kiêng kị nào.
" Vậy thì sao? "
Đường Vũ bó tay.
Như vậy thằng ngu ngốc cũng làm phân đội trưởng? Không thể nào tốt giáo lưu a.
Hắn vốn nghĩ rằng nếu nhóm Bàn tay đỏ có thể xuất ra hàng chục nghìn nguyên tinh đến chuộc người, hắn sẽ bỏ qua những người này, cũng không thể không được a, nhưng mà tiếc quá.......
Thanh kiếm dài đâm vào.
Sử Nham Minh trợn to hai mắt, tựa hồ không thể tin được Đường Vũ lại có lá gan lớn như vậy, còn như thế dứt khoát.
Ý thức của hắn dần dần mất đi, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng trầm thấp thở dài.: " Muốn trách thì trách ngươi quá nghèo. "
Sắc mặt hắn không cam lòng a, cuối cùng thân thể ngã xuống đất, lập tức chết đi
Đối với những thành viên nhóm bàn tay đỏ còn lại, Đường Vũ không thể tìm thấy nhiều nguyên tinh từ những người này, có lẽ những người này thực sự quá nghèo, chính vì như thế mới làm những việc như cướp đường.
Vì thế người ta thường nói, người nghèo mệnh lúc nào cũng ngắn ngủi không phải không có lí a.
Đường Vũ cảm thấy mình có một sự hiểu biết mới về cuộc sống.
" Giết hết đi, giữ lại cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng bọn hắn nghèo."
Các thành viên của nhóm bàn tay đỏ trông kinh hãi từng người một, và mắt họ mở to.
Một số người cầu xin lòng thương xót, một số mắng mỏ, một số muốn trì hoãn thời gian và chờ đợi sự giải cứu của các đội khác từ bàn tay đỏ nhưng rõ ràng, Đường Vũ đã không cho họ cơ hội.
Đã đối với hắn xuống tay như vậy dứt khoác, tại sao ngay từ đầu chỉ gây thương tích mà không giết chết, để lại cho họ ảo tưởng rằng họ có thể sống sót?
Khi tất cả ngã xuống đất, cả đám sắc mặt đều không cam lòng.
Nếu Đường Vũ có thể nhìn ra giá trị tình cảm tiêu cực, những gì nảy ra trong đầu những người này phải là +999.
Khuôn mặt của những người xem thức tỉnh cũng rất đặc sắc
Họ đang đứng xung quanh với thái độ xem chương trình, cho dù nhóm bàn tay đỏ có kiêu ngạo đến đâu thì khu chợ đen này cũng do 4 nhóm lính đánh thuê chủ lực cùng quản lý và vẫn đang ở trong khu vực bọn họ quản lí.
Người xem chắc chắn không có tội gì đi.
Nhưng vào lúc này bọn họ cảm thấy nơi trú ẩn này sắp gây ra sóng gió.
Một số người thức tỉnh đã bí mật quyết định ở lại hầm trú ẩn trong vài ngày tới, nếu không, ở bên ngoài nơi hoang dã gặp được nhóm bàn tay đỏ điên cuồng, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra!
Khi bước ra khỏi cánh cổng sắt của chợ đen, những người thức tỉnh đầu cách xa.
Họ đi qua chỗ nào, những người đứng trước mặt đều tránh sang một bên.
Đường Vũ cảm thấy mình rõ ràng là tiểu thịt tươi, những người này sao lại giống như tránh rắn cạp nong.
Anh ấy sờ lên mặt mình ... Ồ, hóa ra là đeo mặt nạ, thảo nào.
Đi thẳng từ đường hầm này, có nhiều con đường để rời khỏi chợ đen,
Đường Vũ lần này quyết định tìm một con đường rộng rãi hơn, đi đường trước kia thật sự không thoải mái chút nào.
Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng "cạch".
Đây là tiếng bước chân, cũng không có bao nhiêu người nghe được.
Người của nhóm bàn tay đỏ à ?
Đường Vũ suy nghĩ, không đi nhanh, chỉ để chờ xem liệu hắn có thể hay không thu hoạch ngoài mong muốn ở nhóm này.
Trong đám đông, một thành viên của bàn tay đỏ đã bỏ lỡ tập hợp đội vì tiêu chảy, khuôn mặt hắn tràn đầy niềm vui, cuối cùng thì quân tiếp viện đã đến!
Những gương mặt người thức tỉnh khác đều nghiêm nghị ... Người của nhóm lính đánh thuê đông đảo này hành động nhanh nhẹn, nhưng họ cũng lo lắng rằng người của bàn tay đỏ sẽ không bởi vì chuyện này, mà giận chó đánh mèo người bên ngoài đi
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, và người xuất hiện trước mặt họ không phải là đội của bàn tay đỏ
Những người này mặc thống nhất trang phục, kỷ luật nghiêm khắc, đi lại gần nhau, thẳng tắp đứng vững, nghiêm nghị im lặng, chỉ từ dáng đứng của họ, họ mới biết được họ đang bảo vệ sự an toàn cho ông già ở giữa.
" Trang phục màu xanh, là người của quân đội. "
" Tại sao người của quân đội lại xuất hiện ở đây? "
" Muốn cấm chợ đen sao? Không, chợ đen xây dựng lâu như vậy, không thấy quân đội có ý kiến gì, cho nên quân đội cũng không để ý tới, đúng không?"
Đường Vũ cũng có chút buồn bực, quân đội làm sao có thể xuất hiện ở nơi này.
Nơi này dù sao cũng là chợ đen, ngay cả khi sự tồn tại của nó được sự đồng ý của nơi ẩn nấp của các quan chức, cái này vẫn mặc quần áo quân sự bước vào một cách công khai. Bằng bất cứ giá nào cũng phải che giấu, nếu không, chẳng phải tốt hơn là đem chợ đen trực tiếp đặt lên bàn cân sao? Những người như hắn mới vào nơi trú ẩn sẽ không tìm ra chợ đen và cũng phải hao hết trắc trở lắm mới tìm được những thứ mình muốn.
Suy nghĩ xong liền thấy lão giả tóc hoa râm được quân đội bảo vệ bước lên từng bước, " Tiểu tử , ngươi bán cái này đúng không?"
Thứ mà ông già cầm trên tay là một thanh trảm ma kiếm..... . A là kiếm dài cơ bản.
Đường Vũ ngẩn người, nhưng cũng không phủ nhận chuyện này đối với thực lực của quân đội chắc chắn không khó tìm ra.
“ Quá tốt, quá tốt.” Ông lão có chút kích động, “ Làm thế nào mà cậu lại kết hợp được sức mạnh đặc biệt đó vào thanh trường kiếm?
Lực lượng đặc biệt?
dung nhập?
Đường Vũ suy đoán được, trên mặt giả bộ ngây thơ, " Lão tiên sinh, thực xin lỗi, ta nghe không hiểu chuyện này."
Phía sau ông già, một thanh niên đang thở hổn hển đuổi theo, tuy trẻ khỏe nhưng hắn không thể đuổi kịp sư phụ của mình vì hắn không phải là người thức tỉnh.
Sau khi hít thở hai hơi, trợ lý Tiểu Lâm nhìn Đường Vũ, vẻ mặt không mấy thân thiện, " Sao ngươi lại là dạng này? Lão sư trong lúc bận rộng, nhanh chóng đi đến nơi này liền hỏi thăm vấn đề nhưng ngươi lại giả bộ ngây thơ ở đầy."
Đường Vũ bỏ ngoài tai lời nói của người thanh niên.
Tiểu Lâm còn định nói gì đó, ông lão đã giơ tay ngăn cản, nhìn Đường Vũ, " Tiểu tử, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ta Tôn Vệ Quốc lấy danh dự của mình cam đoan, chuyện này sẽ không gây phiền phức gì cho ngươi, mà lại cũng sẽ không lấy không ngươi phương pháp luyện chế. Như vậy đi, kết quả nghiên cứu của Viện Hàn lâm Khoa học, bất kể công nghệ hay vật thể, chỉ cần ngươi coi trọng, đều có thể đem ra trao đổi. Nếu như người có điều kiện khác, có thể ngồi xuống bàn điều kiện. "
Ông lão rất hào phóng, lời hứa lớn đến mức khiến bất cứ ai ở Lâm Đông cũng phải ghen tị, kể cả là các sếp lớn ở nơi trú ẩn.
Đường Vũ biết rằng đây không phải là 1 lới nói bừa.
Bởi vì, hắn đã từng nghe đến tên ông lão Tôn Vệ Quốc, chủ nhiệm Viện Hàn lâm Khoa học, đã đạt được nhiều kết quả nghiên cứu khoa học lớn chỉ trong hơn một tháng sau ngày tận thế.
Với tư cách là trưởng khoa, Tôn Vệ Quốc đương nhiên là một trong những thủ lĩnh của nơi ẩn núp Lâm Đông, nhưng Tôn Vệ Quốc lại mải mê nghiên cứu và về cơ bản là không quan tâm đến mọi thứ. Như hôm nay dạng này đi ra ngoài Viện nghiên cứu, sau tận thế cũng không có mấy lần.