Chương 78: So nhiều người?
Phía trước, toàn thân La Thu được bao quanh bởi ánh sáng sấm sét, bay trên không và di chuyển nhanh chóng.
Rõ ràng chỉ có sức mạnh thức tỉnh cấp 3, nhưng tốc độ lại nhanh hơn hầu hết các siêu cao thủ ở Lâm Đông.
Phía sau hắn, Hôi Nhận đã rơi xuống trên mặt đất, thân ảnh phiêu hốt, chăm chú đuổi theo.
Đây là nhóm đầu tiên.
Đường Vũ cùng Y Liên là nhóm thứ 2, cũng đang đuổi theo không bỏ.
Đường Vũ lúc đầu tốc đọ cũng không nhanh, nhìn thấy La Thu gần như biến mất khỏi tầm mắt của mình, hắn nghĩ nghĩ, lấy ra 1 cuốn trục chỉ có thể sử dụng 1 lần, cuốn trục này có khả năng tăng tốc độ khi sử dụng. Đường Vũ kích hoạt cuốn trục, 1 sức mạnh bí ẩn được ban phước trên cơ thể.
Trong phút chốc, toàn thân trở nên nhẹ nhàng nhanh nhẹn, có cảm giác cả người như bay bổng.
Hắn đang chạy trên đường, cả người đều vui vẻ không ít.
Đây là sức hấp dẫn của sự giàu có.
Chính là khắc tinh của những người không gì không làm được.
Phía sau là nhóm thứ 3.
Chu Kiến Hoành, Trần Sinh và 1 số người thức tỉnh khác cũng muốn bắt kịp để xem tình hình.
Có lẽ còn có thể giúp đỡ 1 chút một chút, tệ nhất cũng phải nhìn xem kết quả của tình hình.
Nhưng đột nhiên, có điều gì đó không ổn.
" Ta như thế nào cảm thấy được khoảng cách càng ngày càng xa."
Chu Kiến Hoành hét lên, chạy một cách khó khăn.
Trần Sinh khịt mũi lạnh lùng.
Bỗng nhiên phát lực, lập tức cùng Chu Kiến Hoành bỏ xa ra.
Ngay tại hắn coi như là rút ngắn khoảng cánh.
Phía trước, La Thu, Hôi Nhận đều đã biến mất khỏi tầm nhìn, thậm chí khoảng cách của Đường Vũ và Y Liên còn tăng lên thay vì giảm đi, họ cũng sắp sửa biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
Trần Sinh mặt đen lại.
…………
"Hả ~ ha ~"
La Thu thở hổn hển.
Cảm giác như nguồn năng lượng trong cơ thể gần như cạn kiệt.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, thì phát hiện bóng người đằng sau vẫn đang đuổi theo mình truy sát.
Đặc biệt, hắn đã cảm thấy rằng nguồn năng lượng của mình sắp cạn kiệt và tốc độ của hắn sắp không thể duy trì như cũ được nữa, nhưng mà người kia vẫn như cũ duy trì tốc độ.
" Làm sao có thể nhanh như vậy! Ta dùng hết sức chạy đi, hiển nhiên ngay cả lão đại và phó đoàn trưởng cũng không thể nào bắt kịp hắn. Nhưng mà người kia, tốc độ làm sao có thể nhanh như vậy được"
" Chẳng lẽ đây là 1 người thức tỉnh có siêu năng lực gia tốc nào đó. "
" Hơn nữa, tại sao sức bền của tên kia lại trâu bò như vậy?"
Hắn nghiến răng.
Đột nhiên, tầm nhìn phía trước rộng mở, trước mặt hiện ra một khu nhà xưởng bỏ hoang.
" Sắp tới rồi! "
La Thu sinh ra 1 tia hi vọng trong lòng, dùng hết tất cả tiềm năng của mình kích phát năng lực bùng nổ lần nữa.
Như một cơn gió quét tới, xông vào bên trong nhà máy.
" Ông chủ, cứu tôi với—"
La Thu hét lên, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm
Đến nơi này, thuộc về lãnh địa của bàn tay đỏ cũng liền mang ý nghĩa.......
Rốt cuộc mình đã an toàn.
Bây giờ, La Thu thực sự muốn xem kẻ thức tỉnh kia dám đuổi theo mình, nếu mà phát hiện đây là lãnh địa của bàn tay đỏ, tâm tình của hắn sẽ như thế nào hahaha.
Hắn muốn quay lại nhìn về kẻ sau lưng mình.
Bỗng nhiên, một cơn đau nhói ở ngực, hắn sững sờ, chỉ nhận ra rằng một con dao găm bay tới đã cắm trên người hắn không biết từ lúc nào.
Từ phía sau lưng đâm xuyên thủng trái tim, sau đó khoan thủng lồng ngực, mũi dao lạnh như băng.
" Làm sao sẽ..... "
La Thu 2 mắt mở to nhìn thoáng qua, hắn phát hiện ra rằng người đuổi theo, chẳng biết từ lúc nào đã đuổi gần sau lưng anh cách đó không xa.
Một tay vẫn giữ nguyên tư thế phi dao.
Hắn không muốn a, cả người ngã về phía trước.
Ý thức dần dần mất đi.
Điều cuối cùng hắn nghe thấy chính là tiếng gầm rú từ trên cao.
…………
Lâm Minh Kiệt gần như bùng lên lửa giận trong mắt anh.
Các thành viên quan trọng của ông đã bị giết chết ngay trước mặt ông.
Hắn không quan tâm đến cái chết của đội trưởng phân đội 7, nhưng cái chết của La Thu khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Mặc dù La Thu là người yếu nhất trong số mười hai đội trưởng của phân đội, nhưng hắn có được siêu năng lực không tệ và trung thành.
Sau khi huấn luyện, tên đó có thể trở thành cao thủ thứ ba của bàn tay đỏ hoặc thậm chí là cao thủ thứ hai.
Tuy nhiên, tên đó bị giết bởi 1 thằng không có danh tiếng gì.
" Chết đi cho ta! "
Lâm Minh Kiệt chộp lấy khẩu súng máy bên cạnh, đứng trên cao xả súng xuống.
Hôi Nhận né tránh, nấp sau những thiết bị lớn bị bỏ đi.
Viên đạn văng vào thiết bị bên trên, tia lửa bắn ra sau khi va chạm.
Lúc này, Đường Vũ và Y Liên cũng đuổi tới.
Lúc đầu chỉ có Hôi Nhận, Lâm Minh Kiệt còn chưa nhận ra hắn, nhưng lần này nhìn đến Đường Vũ 2 người, hắn lập tức liền nhận ra, đó không phải là 3 người mà hắn muốn truy nã sao.
Thù mới hận cũ gộp chung vào 1 chỗ, Lâm Minh Kiệt càng tức giận hơn.
" Lên hết cho ta, đừng để bọn hắn chạy mất!"
Các thành viên khác của Bàn tay đỏ vội chạy ra khi nghe thấy tiếng động, lúc này họ cầm súng bắn từng tên một.
Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên không dứt.
Vang vọng hết khu nhà máy bỏ hoang này.
Hôi Nhận cầm một con dao găm trong tay và cố gắng lao qua, nhưng ngay cả khi anh ta có thể tránh đạn và chặn những viên đạn bằng một con dao găm, anh ta cũng không thể chịu nổi mưa bom bão đạn như vậy
" Lãnh chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hình như là chúng ta đang ở hang ổ đối phương. "
Vài thành viên của Bàn tay đỏ, cầm súng, từ từ tiến lại gần.
Đây là muốn vượt qua công sự che chắn, từ bên cạnh xạ kích.
Những người khác vẫn không ngừng gián đoạn hỏa lực, ngăn cản ba người Đường Vũ không cách nào nhô đầu lên.
" Ta đến. "
Y Liên cầm cây pháp trượng đại khái cảm giác 1 chút.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong số ít thành viên của Bàn tay đỏ đang đến gần, không khí lạnh giá ập xuống, cơn bão nổi lên băng tuyết biến thành những lưỡi dao sắc bén.
Phép thuật! Bão tuyết!
Vài người hét lên trong giây lát trước khi họ bị nhấn chìm trong bão tuyết.
Lâm Minh Kiệt cau mày, cơn bão băng để hắn cảm thấy tim đập nhanh.
Ngay sau khi suy nghĩ về điều đó, hắn đã hét vào mặt các thành viên bên dưới rằng: " Năng lực đặc thù khoảng cách có hạn chế, đều lui lại 1 chút, tiếp tục bắn cho ta. "
Phó đoàn trưởng đứng ở bên cạnh, " Xem ra thực lực của ba người này thật sự không yếu, chẳng trách phân đội 7 bị làm gỏi trong tay của 3 người này, nhưng lỗi nằm ở chỗ. bọn hắn vậy mà tới nơi này nếu không e rằng sẽ tốn rất nhiều công sức mới có thể quét sạch ba người này. "
" Chậc chậc chậc, không biết là xui xẻo hay bội phục. "
Mặt sẹo lắc đầu
Bên dưới, các thành viên của Bàn tay đỏ không còn tiếp tục áp sát, một bên dùng hỏa lực trấn áp, bên kia vài người rút lựu đạn ném ra xa.
" Mẹ tụi này. "
Ba người Đường Vũ vội vàng di chuyển đến một công sự che chắn khác, sau đó là một tiếng nổ, lựu đạn nổ tung nơi họ vừa rời đi.
Hắn cảm thấy khá đau đầu.
Ở đây, có quá nhiều thành viên của bàn tay đỏ lại chiếm ưu thế về địa lí. Nó giống như một phe ở trên cao và có thể chơi càng nhiều càng tốt, hết làn này tới lần khác phe kia nhân số còn chiếm một lợi thế tuyệt đối.
Mặc dù trong thời gian ngắn, những người của Bàn tay đỏ cũng không có cách nào bắt được bọn họ.
Nhưng một lần nữa, thật khó để lao về phía trước cũng không thể nào rút lui, cảm giác này thật khó chịu.
Đường Vũ nhìn cánh cửa nhà máy đang mở sau lưng.
Nếu họ muốn rời đi, Bàn tay đỏ không thể ngăn cản họ. Cách tốt nhất bây giờ là rút lui trước, sau đó tìm cách ẩn nấp trong nhà máy và phát huy hết lợi thế sức mạnh của cá nhân họ ...
Nhưng con mẹ nó bị áp bức nãy giờ, rồi sau đó rút lui.
Hắn chịu không được cái này ủy khuất.
Tại sao lại để người ta đánh đập trong thời gian dài như vậy 1 cách vô ích.
Đường Vũ mở ba lô không gian, xem thử có đạo cụ nào phát huy được tác dụng nào không.
Quyển trục Niêm phong Nhỏ.
Bỏ qua!
Quyển trục phòng ngự gia trì thêm
Bỏ qua!
Bom năng lượng.
Nó dường như không hoạt động.
Ống kính phát hiện ... cái này có thể giữ lại.
Đường Vũ đếm đồ trong ba lô, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Đôi mắt hắn dừng lại trên một đống bóng nhỏ.
[Con rối chiến binh cơ bản chưa mở]
Đường Vũ yêu cầu Y Liên ngưng tụ một vài tấm gương bằng nước đá, quan sát một lúc, nắm lấy quả cầu nhỏ, mạnh mẽ ném nó ra ngoài.
Lần lượt những quả cầu khác bay ra ngoài.
Các thành viên của Bàn tay đỏ nhìn xem và sợ hãi, " Cẩn thận, có lựu đạn, mau tránh ra. "
Vài người tại nơi bóng rơi hoảng sợ chạy nhanh về phía hai bên, cả người nằm rạp xuống mặt đất, chờ 1 hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng nổ truyền đến.
" Bọn hắn muốn lừa gạt chúng ta. "
Khi bọn chúng nghĩ đến việc đứng dậy, liền nhận ra rằng mình đã bị bao quanh bởi những cái bóng.