Chương 93: Đánh xong bàn công việc
" Tôi muốn ông làm việc cho tôi. "
Ông già lăc lắc chai rượu trong tay, như thể ông ta không quan tâm đến lời của Hôi Nhận, ông tiếp tục nói: " Muốn gì thì cứ việc nói thẳng, nơi này có thể tiếp nhận làm ăn, có tìm người, tìm vật cũng có thể thay ngươi giải quyết 1 số ân oán cá nhân. "
" Nói yêu cầu của ngươi, để lại tiền đặt cọc, ta sẽ liên lạc lại với ngươi sau. "
Hôi Nhận gõ nhẹ vào mặt bàn và nhìn ông già.
" Nghiêm lão, ông cũng không cần giả bộ a. "
Ông già nhìn lên vẫn không quan tâm.
" Ông mới thật sự là ông chủ ở đây, bao gồm cả quán bar này và các cơ sở kinh doanh khác đều là ông ở sau thao túng. "
Lần này Nghiêm lão đầu hơi có chút kinh ngạc.
Biết hắn họ Nghiêm cũng không có ít người không biết.
Nhưng hầu hết mọi người chỉ nghĩ rằng ông là đầu mối trung gian làm việc cho người khác, sau khi hiểu rõ yêu cầu của khách hàng thì trình bày với sếp xem qua, sau đó mới quyết định có muốn làm cái đơn kinh doanh này hay không.
Ít ai biết rằng những tên côn đồ giải quyết ân oán, tranh chấp cho người khác lại chính là “nhân viên” dưới tay hắn.
Lão Nghiêm nhướng mày và dần trở nên nghiêm túc.
Ông nhìn Hôi Nhận, " Cậu bé, ngươi đã biết đây là địa phương nào, vậy ngươi có biết hay không, ở đây làm loạn sẽ có hậu quả gì hay không. "
" Hay là nói, ngươi cho rằng chúng ta nơi này sẽ không trực tiếp giết người, liền cho rằng chúng ta không dám giết hay sao? Ở khu nghèo đói này, ngày nào cũng có người chết đi. Nếu quá nhiều người chết, sẽ có chút phiền toái, nhưng ngươi chỉ có một mình, ai sẽ quan tâm ngươi đâu. "
Ông lắc đầu, " Đương nhiên là làm ăn, hòa khí sinh tài, ta cho ngươi 1 cơ hội, nói ra ngươi đến đây làm gì. "
“Chủ ý của ta?” Hôi Nhận mỉm cười, “ Ta chỉ muốn ông cùng thuộc hạ của ông làm việc cho ta, nếu không, ta tại sao phải tới đây.”
Vẻ mặt lão đầu Nghiêm dần trở nên lạnh lùng.
Ông gõ vào chiếc chuông dưới bàn, tiếng chuông cảnh báo vang lên khắp quán bar.
Người pha chế sắc mặt thay đổi, dừng việc trong tay lại.
Nhiều người đàn ông to lớn chạy vào bên trong, với vũ khí như kiếm, súng và gậy trên tay.
Khách hàng ở đây cũng ý thức được có điều gì đó không ổn, nhìn những gã to xác sắc mặt khó coi này, kẻ ngốc cũng biết rằng mình không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.
Họ lần lượt rời quán.
Ầm.
Đại môn đóng lại.
Mấy người to lớn nhìn Hôi Nhận không có hảo ý, ở giữa 1 người đàn ông to lớn chỉ vào Hôi Nhận " Cha, tên này là người tới gây sự sao? Thân thể này quá nhỏ, ta cảm thấy 1 bàn tay cũng bắt được hắn rồi. "
Hôi Nhận liếc mắt và mỉm cười.
Bị đám người vây quanh, anh chẳng hề quan tâm chút nào.
Không hiểu sao trong lòng lão nhân họ Nghiêm lại có một vết sưng tấy, rõ ràng là Hôi Nhận nhìn không có vẻ mạnh mẽ, khí tức cũng yếu ớt, nhưng sao lại ... thanh niên đó lại tự tin như vậy.
Đến cùng hắn có bài tẩy gì?
Người đàn ông to lớn bao vây Hôi Nhận cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Một người đầu tiên dùng gậy đánh ra, chỉ thấy trong mắt anh ta thiếu mất bóng dáng của Hôi Nhận.
Khoảnh khắc tiếp theo, tầm mắt quay vòng quanh thế giới, cả người bị hất tung lên và ngã xuống sàn ở đằng xa.
Với một tiếng nổ, ngôi nhà cổ này trông giống như một đám khói bụi xào xạc.
Đại hán đang muốn đứng lên, ánh mắt đột nhiên trở nên đen kịt, có 1 gã đại hán bị ném đi qua, đặt mông rơi vào trên mặt của hắn.
Những người này vốn đã rất cường tráng so với những người này, Hôi Nhận quả thực chỉ là thân nhỏ, nhưng mà những người này trọng lượng cũng không nhẹ, chỉ cần một hai thì cũng không có gì, hết người này đến người khác, những tên to lớn này đều bị hoa mắt, liền bị Hôi Nhận ném qua rơi ở cùng 1 nơi.
Anh chàng ở phía dưới chót, mặt xanh, đỏ, đen, đắng cay, không nói nên lời, chỉ biết ậm ừ, ậm ừ, bực bội.
Nghiêm Đại Tráng, cơ thể mạnh nhất và cũng là người thức tỉnh mạnh nhất, gầm lên vọt lên phía trước.
Hắn 1 bàn tay chụp tới, nhưng trước mắt cũng chỉ là thân ảnh của Hôi Nhận.
Cái bàn bên cạnh nó vỡ tan tành.
Xa xa Nghiêm Lão Đầu trong mắt lóe ra 1 tia đau lòng.
Nghiêm Đa Tráng đột nhiên quay đầu lại, " Tìm thấy ngươi rồi. "
Nắm đấm to bằng bao cát của ông đập xuống, lần này là trên thân của Hôi Nhận.
Nghiêm Đại Tráng sửng sốt trong chốc lát, nắm đấm trực tiếp xuyên qua Hôi Nhận, đây là một bóng ma!
Sau đó, ông đánh vào bức tường bên cạnh.
Với một tiếng nổ, bức tường nứt ra, Nghiêm Lão đầu đau khổ đến mức suýt chút nữa đã không đập vỡ chai rượu trong tay.
Sau một vài phút.
Một ngọn đồi cơ thể người đã được xây dựng bên trong quán bar.
Người đàn ông to lớn ở phía dưới đã ngất đi và hoàn toàn cảm nhận được cảm giác bị một người đàn ông to lớn đè lên người mình.
Nghiêm Đại Tráng là người cuối cùng được ném lên, nhưng ông cũng là người bị đánh cho thảm nhất.
Ông có một cái mũi xanh và một khuôn mặt sưng tấy, nếu như Nghiêm Lão đầu không bị đánh trước mặt hắn, e rằng Nghiêm Đại Tráng bộ dáng này sợ rằng cả nhà cũng không 1 ai nhận ra.
Sau khi kết thúc bận rộn.
Hôi Nhận phủi tay và nhìn về phía Nghiêm lão đầu.
" Tự giới thiệu một lần nữa, à quên , thân phận của ta phải được giữ bí mật, vậy bây giờ, chúng ta có thể nói về công việc được không?"
…………
Học viện khoa học.
Trong một phòng nghiên cứu dưới lòng đất.
Tôn Vệ Quốc đang sử dụng một công cụ để ghi chữ rune vào trang bị bên trong.
Dù đã lớn tuổi nhưng đôi tay điều khiển thiết bị không hề run rẩy, cũng chẳng để ai giúp đỡ ... So với việc để người khác làm, Tôn Vệ Quốc thích thú với quá trình cho ra đời thành quả nghiên cứu khoa học do chính tay mình làm ra hơn.
Sau một thời gian, năng lượng rune cuối cùng đã được khắc vào.
Tôn Vệ Quốc cẩn thận lấy thanh trường kiếm sang phía bên kia và đặt nó trên một dụng cụ thử nghiệm.
Đèn đỏ trên thiết bị sáng lên và kết quả hiện ra.
Bên cạnh, trợ lý Tiểu Lâm căng thẳng đến mức không dám thở, đợi một lúc mới cẩn thận hỏi: " Sư phụ, chuyện này ... thành công rồi sao?"
Tôn Vệ Quốc cau mày, " Chữ rune đã được khắc thành công, nhưng hiệu quả còn lâu mới đạt được yêu cầu mong đợi."
Sau khi nghe Đường Vũ nhận xét, Tôn Vệ Quốc 1 phen kiến thức rộng mở.
Vốn dĩ ông đã nghiên cứu khía cạnh này từ lâu nhưng lại bị mắc kẹt ở điểm mấu chốt đó, sau khi xem qua, Tôn Vệ Quốc lập tức thảo luận và nghiên cứu với một số chuyên gia khác suốt đêm, nhanh chóng nghiên cứu một cách có hệ thống về sức mạnh phi thường của rune. Làm ra hệ thống tổng kết.
Theo dự đoán của bọn họ, phần khó nhất của việc chế tạo vũ khí rune là khắc chữ rune.
Ngay bây giờ, việc khắc chữ rune đã thành công, nhưng hiệu quả còn kém xa so với thanh trường kiếm của thanh Trảm Ma Kiếm.
" Vấn đề xuất hiện ở nơi nào. "
Tôn Vệ Quốc đã vắt hết óc suy nghĩ
Để chứng minh rõ hơn, vật liệu ông sử dụng hoàn toàn giống với vật liệu được sử dụng bởi thanh Trảm Ma Kiếm, ngay cả kiểu dáng và kích thước vũ khí cũng không có nhiều khác biệt.
Nhưng vẫn vô ích!
Để khắc chữ rune này, ông đã tiêu thụ hàng nghìn nguyên tinh, vượt xa mức tiêu thụ vũ khí rune thông thường. Nếu như có thể thành công liền tốt đẹp, nhưng kết quả lại cho thấy thanh trường kiếm này mới chế tạo ra so với thanh trảm ma kiếm, kém không chỉ ở cấp bậc không thôi.
Đột nhiên trong đầu ông nảy ra một ý tưởng mới.
" Tiểu Lâm, mang cho ta một thanh trảm ma kiếm tới đây. "
Trợ lý Tiểu Lâm gật đầu, vừa định cầm ra, hắn bỗng nhiên sững sờ " Thưa thầy, thanh Trảm Ma Kiếm cuối cùng vừa rồi đã được hủy đi, hiện tại không còn cây nào. "
Hắn 1 mặt sầu khổ.
Tôn Vệ Quốc gần như phát điên, dường như sắp tìm được đáp án, nhưng được thông báo rằng nó không thể làm được ngày hôm nay.
Khả năng làm hắn khó chịu cực kì.
Cảm giác này, nếu hắn không phải là người thức tỉnh, sợ rằng vội vàng ngất đi.
Đến bây giờ ngón tay vẫn còn đang run rẩy vì lo lắng, ông đột nhiên vỗ đùi, " Đúng rồi, lần trước tên tiểu tử kia, ta kêu ngươi chú ý chỗ dừng chân của hắn, ngươi chắc chắn lưu ý đi, bây giờ ngươi đi nói chuyện với tên kia đi. Trảm Ma Kiếm cậu thanh niên kia còn bao nhiêu, ta muốn hết, nguyên tinh không thành vấn đề, cho dù tiểu tử kia muốn thứ khác, chỉ cần Học viện Khoa học có thể cho, đều không có vấn đề gì. "
Tôn Vệ Quốc sốt ruột nói năng có chút lộn xộn.
Tiểu Lâm hoảng sợ, " Thưa thầy, những người vừa rồi, mặc dù em đã kiểm tra chỗ ở của họ ở Lâm Đông, nhưng họ không có ở đó."
" Chẳng lẽ bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, Việc này có chút khó làm. "
" Không." Tiểu Lâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói ra sự thật tàn nhẫn này. " Họ dường như không quay trở lại nơi trú ẩn nữa. Tin tức trước đó đạt được, bọn hắn ở ngoài hoang dã bị nhóm Bàn tay đỏ đánh lén. "
“ Bàn Tay Đỏ?” Tôn Vệ Quốc vô cùng tức giận.
Đường Vũ những cái này cống hiến, dù là đã thanh toán không ít thù lao, Tôn Vệ Quốc vẫn cảm thấy rằng chàng trai trẻ có thể được coi là anh hùng của Lâm Đông nhưng ông không ngờ rằng họ đã bị tấn công bởi tụi bàn tay đỏ.
Ánh mắt của ông có chút vô thần, " Là sơ suất của ta, là sơ suất của ta ... Chúng ta nhất định phải để Lục Kiến Quân diệt trừ những con sâu làm rầu nồi canh này. "
Tôn Vệ Quốc sắp đi ra.
Nhưng sau đó nghe Tiểu Lâm nói " Không, sư phụ, nhóm bàn tay đỏ đã bị xóa sổ. Người ta nói rằng ba người kia đã làm điều đó. "
Tôn Vệ Quốc: "..."