Chương 11: Một Tay Là Được?
Uy thế thanh kiếm này rất lớn, nhưng cũng chỉ là uy thế lớn mà thôi.
Dọa đám nghiệp dư thì còn được, muốn dọa Giang Tả?
Vải thưa che mắt thánh!
Sức công kích thực tế của thanh kiếm này, còn không bằng vị giám khảo tu vi 1.5 kia đâu.
Giang Tả có thể thấy được, Xích Huyết Đồng Tử cũng có thể thấy được, kiếm này chỉ là con hổ giấy, nếu không hắn cũng không dám tuyên bố đánh tan kiếm này.
Có điều, cũng chỉ có hai người họ nhìn ra được, đám ma pháp thiếu nữ đã trực tiếp phán hai người Giang Tả chết chắc.
Ầm!!!
Tiếng nổ to lớn vang lên, dư âm khiến những người này không cả mở nổi mắt.
Ngay sau đó, bọn họ chật vật mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cả đám đều sửng sốt.
Giang Tả đã đứng bên cạnh Trần lão gia tử, mà thanh hắc kiếm khiến bọn họ kinh hoảng kia, giờ bị Xích Huyết Đồng Tử giẫm dưới chân.
Điên, thế giới này điên rồi, hai người này là ai?
Ma pháp thiếu nữ cũng không tưởng nổi, những người khác kinh ngạc tới không khép được miệng.
Một thanh kiếm hung như vậy, tựa như có thể nháy mắt cắt bọn họ thành salad, bây giờ bị giẫm đạp trên đất?
Đạo sĩ với hòa thượng cũng sợ hãi, vừa rồi bọ họ mới khinh thường hai người kia nha.
Hai người này mới thực sự là cao thủ.
Ánh mắt Trần Diệu càng sáng lên, có lẽ ông nội có thể được cứu rồi.
Trần Diệu lập tức hỏi:
- Bọn họ từ đâu tới?
- A?
Quản gia mới lấy lại tinh thần:
- Dạ, là tập đoàn Thiên hòa.
Tập đoàn Thiên Hòa, Trần Diệu hắn nhớ.
Đối với sự khiếp sợ của đám người, Giang Tả cũng không biết, hắn cũng không nhìn.
Trong mắt hắn, hiện chỉ còn Trần lão gia tử này.
Chẳng qua, càng nhìn lại càng khiến Giang Tả hiếu kỳ.
- Đạo hữu phát hiện gì rồi?
Xích Huyết Đồng Tử có chút không hiểu.
Thiên phú tu luyện của hắn không tệ, kiến thức bình thường cũng học không ít, những thực sự không nhìn ra được vấn đề của Trần lão gia tử này.
Giang Tả nhàn nhạt:
- Thật phiền toái.
Xích Huyết Đồng Tử cao giọng:
- Giá cả chưa đủ?
Nghe được câu này, Trần Diệu lập tức nói:
- Chỉ cần hai vị có thể cứu được ông nội tôi, tiền không thành vấn đề, chúng tôi trực tiếp tăng giá gấp đôi, không, gấp năm lần.
Giá ban đầu là một triệu, gấp năm là năm triệu.
Có điều Giang Tả cũng không thèm để ý việc này, tiếp tục là tiếp tục, không có chuyện vì cảm thấy giá cả không thích hợp mà đòi tăng giá hay không đồng ý trị.
Hắn không cần mấy thứ này.
- Không cần, tôi chỉ làm việc theo ủy thác, mấy người đừng có cản trở tôi là được.
Sau đó, Giang Tả nhìn về phía mấy người:
- Còn nữa, nếu ai còn nói nhảm, tôi xé miệng người đó, không ai ngoại lệ.
Đám người chợt thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng, người này tuyệt không nói đùa.
Sau đó Giang Tả lần nữa nhìn lại Trần lão gia tử.
Hắn điểm xuống mi tâm lão gia tử, sau đó lại điểm xuống bụng dưới, tiếp đó nhanh tay không ngừng điểm trên người lão gia tử.
Điều khiến tất cả cùng kinh ngạc, mỗi khi Giang Tả điểm xong, đều sẽ tạo thành một đồ án hình đao hiện trên người ông cụ, hình vẽ này càng lúc càng rõ nét, khi đồ án hoàn toàn hiển lộ…
Ba một tiếng.
Giang Tả trực tiếp tát ông cụ tới hộc máu.
Biến chuyển đột ngột, khiến đám người đều sững sờ, thậm chí còn không kịp phản ứng.
Sau đó tất cả cùng tức giận, đánh ông cụ, là vũ nhục bọn họ sao?
Xích Huyết Đồng Tử cũng đầy lúng túng:
- Đạo hữu, chuyện gì vậy?
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Đánh thức ông cụ, cậu có cách nào nhanh hơn không?
Đám người: “…”
Đám người: “…”
Lão gia tử hôn mê hơn nửa tháng trời, ngươi đánh một bạt tai liền tỉnh?
Khinh bọn họ là kẻ ngu ngốc sao?
Nhưng ngay khi có người định mở miệng nghi vấn, lão gia tử đột nhiên động.
Lão gia tử còn mở miệng:
- Ừm, đây là…
Đám người: “…”
Thực sự một tát liền tỉnh?
Một cái tát là khỏi? Hiển nhiên không thể, Giang Tả chỉ là đánh thức tạm thời mà thôi!
Sau đó Giang Tả nói:
- Ba mươi giây, nói cho tôi biết ở đâu, sau đó gọi Ma Tu trên người ông ra, nếu không, ông trực tiếp đi chết đi.
Lời nói không đầu không đuôi, đám người nghe không hiểu, nhưng lão gia tử lại hiểu.
- Tủ sắt, bảo hiểm, nhờ cậu, ách.
Nói xong chữ cuối, lão gia tử lần nữa ngất đi.
- Tủ bảo hiểm?
Giang Tả xoay người hỏi Trần Diệu.
Người có tiếng nói ở cái nhà này, Giang Tả vẫn có thể nhìn ra được.
Người biết tủ bảo hiểm kia, khả năng chỉ có Trần Diệu này.
Quả nhiên trong lúc người khác mơ hồ, Trần Diệu nói:
- Tôi biết là cái gì, để tôi đi lấy cho tiên sinh xem.
Lúc này, Giang Tả nói với Xích Huyết Đồng Tử:
- Bức Ma Tu kia ra, nếu đối phương không chịu xuất hiện, trực tiếp giết lão đầu này đi.
Giang Tả vừa nói, đám người liền kinh hãi, người này làm việc không chút nguyên tắc, nói giết là giết sao?
Đám người vừa rồi cỏn cảm thấy hắn là cứu tinh, nhưng đây rõ là sát tinh, không cẩn thận chút liền giết người diệt khẩu.
Tất cả cùng có chút sợ.
Xích Huyết Đồng Tử cũng bất đắc dĩ, không cần phải dọa người vậy chứ?
Nhưng còn chưa kịp chờ Xích Huyết Đồng Tử bức bác, một đoàn hắc khí đã trực tiếp từ cơ thể Trần lão gia tử bay ra, sau đó hóa thành hình người.
Là một cô gái áo đen, bộ dáng cũng không tệ.
Có điều, ánh mắt cô hiện tại đầy tức giận nhìn hai người Giang Tả.
Xích Huyết Đồng Tử hiếu kỳ nói:
- Ma Tu Mặc Ngôn?
Mặc Ngôn:
- Xích Huyết Đồng Tử?
Xích Huyết Đồng Tử khiếp sợ:
- Mặc Ngôn là nữ? Tại sao tôi chưa từng nghe nói qua?
- Ngu xuẩn, chẳng lẽ chưa nghe nói thì nhất định là nam?
- Trước câm miệng lại, cô nói mục đích của cô đi!
Giang Tả nhìn Mặc Ngôn nói.
Mặc Ngôn trợn mắt nhìn Giang Tả:
- Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho cậu?
Giang Tả nhàn nhạt:
- Dựa vào tôi có thể cứu lão, hay là cô muốn lão chết?
- Sao cậu biết? Nhưng rõ là cậu cũng không muốn người này chết, cho nên vì sao tôi phải nói?
Giang Tả không để ý tới Mặc Ngôn, lại vẽ đồ án trên người lão gia tử, sau đó một đồ án lớn bộc phát ra, đồ án này trực tiếp khiến cả biệt thự sinh chấn động, tựa như động đất xuất hiện.
- Dừng lại, mau dừng lại, cậu sẽ hại chết lão mất, tôi nói, tôi nói còn không được sao. Xích Huyết Đồng Tử, mau cản người của cậu lại, nếu không sư phụ tôi tìm tới cửa, các cậu khó mà chịu nổi trách nhiệm.
Mặc Ngôn kêu to.
Xích Huyết Đồng Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn:
- Đạo hữu, sư phụ người này không dễ chọc.
Lúc này Giang Tả mới phất tay, đồ án biến mất, biệt thự khôi phục bình thường.
Giang Tả nhìn về phía Mặc Ngôn:
- Nói đi.
- Nói này có bố trí phong thủy, mấy vị biết chứ?
Giang Tả với Xích Huyết Đồng Tử cùng gật đầu.
- Bố cục này có vấn đề, năm đó khi sư phụ tôi bày cục, quên mất một chuyện.
Giang Tả chợt nói:
- Vật cực tất phản, vạn vật phải cân bằng âm dương, sư phụ cô quên việc đó. Cho nên Tường Thụy chi khí kia ảnh hưởng nơi này. Trần lão gia tử còn động tâm trận, cho nên rời đi là chết, ở lại cũng là chờ chết. Không thể không nói, lúc sư phụ cô bố trí cục này, không phải người mới thì cũng là con gà.
Mặc Ngôn nhìn Giang Tả như gặp quỷ, đây là người mới 1.1?
------