Chương 138
Cố Kiếm Sinh mặt đen thui nhìn Giang Tả, người này quả nhiên thực khiến người chán ghét. ͏ ͏ ͏
Nhưng cố tình là kẻ khiến người ghét này có tài năng thực sự về mấy thứ ít ai chú ý. ͏ ͏ ͏
Sau đó Cố Kiếm Sinh hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Bản thân Tiểu Lê còn không biết sắp mọc bốn đuôi, có khi nào xảy ra vấn đề gì không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả phớt lờ Cố Kiếm Sinh, mà là thu trận pháp đi ra căn phòng. ͏ ͏ ͏
Nơi này dù sao còn đang cháy, ở lại bên trong không có bất cứ chỗ tốt nào cho hắn, hơn nữa nơi này là khách sạn, phóng hỏa thì thôi đi, không cho dập lửa là quá đáng. ͏ ͏ ͏
Trông thấy Giang Tả ra ngoài, Cố Kiếm Sinh không nói gì nữa, dù sao người này cố ý câu giờ, vì Tiểu Lê của mình, hắn có thể nhịn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình an vô sự đi ra, trông thấy nhóm người ông chủ Hà ở bên ngoài, hắn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ông chủ Hà, tôi sẽ bồi thường căn phòng, làm ơn đổi một phòng khác cho tôi. ͏ ͏ ͏
-͏ Ngoài ra, có thể dập lửa rồi. ͏ ͏ ͏
Trông thấy Giang Tả bình tĩnh mà tùy ý đi ra, ông chủ Hà có chút hoảng hốt, dường như người này căn bản không để ý lửa cháy, hơn nữa cũng không có bất cứ cảm xúc bị nhốt. ͏ ͏ ͏
Đây là phản ứng mà người thường nên có sao? ͏ ͏ ͏
Sau đó ông chủ Hà mới tỉnh táo lại, hắn lập tức nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không ... không thành vấn đề, chú em có bị thương không? Tôi kêu người sắp xếp phòng mới cho cậu. ͏ ͏ ͏
Trông thấy Giang Tả gật đầu, ông chủ Hà mới ấp a ấp úng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cái kia, người bên Thánh Địa nếu hỏi thì ... ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Bảo rằng tôi sơ sẩy đốt lửa, rồi đi ra bình thường, mấy người dập lửa bình thường. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà gật đầu, thầm thở phào. ͏ ͏ ͏
Làm vậy tương đương với xếp chuyện này vào sự cố ngoài ý muốn thông thường, không có bóng dáng của tu sĩ thì mức độ chú ý của chuyện này thấp rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Lúc này Cố Kiếm Sinh đi ra, hắn nhìn Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cậu ... ͏ ͏ ͏
-͏ Ra ngoài nói đi, nơi này không tiện. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Giang Tả trực tiếp rời đi, còn về chỗ ở mới thì ông chủ Hà dặn Giang Tả cùng lúc đó ra quầy lĩnh phòng. ͏ ͏ ͏
Nhìn Giang Tả và Cố Kiếm Sinh rời đi, ông chủ Hà hoàn toàn thở phào, quả nhiên không thể xem Giang Tả là người thường. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà không ngốc, hai người này hẳn là quen biết. ͏ ͏ ͏
Còn về những điều khác thì không cần suy đoán sâu hơn. ͏ ͏ ͏
Sau đó ông chủ Hà bắt đầu chỉ đạo dập lửa, đây mới là việc hắn nên chú ý. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả mang theo Cố Kiếm Sinh vào một quán cà phê, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Nói đi. ͏ ͏ ͏
-͏ Sao cậu nhìn ra được Tiểu Lê sắp mọc đuôi? ͏ ͏ ͏
Câu hỏi ngu xuẩn, Giang Tả xem nhẹ trả lời: ͏ ͏ ͏
-͏ Sao anh không hỏi tại sao tôi có thể dùng tiền xu tìm được Tam Vĩ hồ? Đừng hỏi mấy câu ngu này. ͏ ͏ ͏
-͏ Cậu...! ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh cố kiềm nén: ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy cậu nói cho tôi biết phải làm sao mới có thể cho cái đuôi của Tiểu Lê thuận lợi mọc ra? ͏ ͏ ͏
Sau đó Cố Kiếm Sinh lại bảo: ͏ ͏ ͏
-͏ Đương nhiên, cậu vốn là người của bộ phận thị trường, tôi không ngốc đến mức nhờ cậu giúp miễn phí. Cậu cần cái gì cứ nói ra. ͏ ͏ ͏
-͏ Nhưng tôi muốn tin tức chân thực, mọc đuôi không phải việc nhỏ, đặc biệt là tình huống mọc đuôi không bình thường thế này. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh chọn tin tưởng Giang Tả, tuy rằng thực ngu xuẩn, nhưng gần đây Tiểu Lê đúng là rất kỳ lạ, kiêng ăn đến nỗi chính nó cũng hoài nghi cuộc đời. ͏ ͏ ͏
Trước kia thích ăn, hiện tại đều không muốn ăn, hắn vốn cho rằng Tiểu Lê bị bệnh. ͏ ͏ ͏
Nhưng chưa bao giờ nghĩ theo hướng mọc đuôi. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa Cố Kiếm Sinh có tìm hiểu bên Mặc Ngôn, tầm mắt của người này cao đến mức khó tin, Mặc Ngôn từng đùa rằng đối phương là 7. 1, tuy rằng khoa trương, nhưng chứng minh đối phương thật sự hơi ghê gớm. ͏ ͏ ͏
Còn về tại sao hắn được tin tức kia từ chỗ Mặc Ngôn? Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ cũng có trận doanh, chờ cái người chảnh chó này hôm nào bị dạy lại cách làm người thì sẽ nhấn like chúc mừng. ͏ ͏ ͏
Nếu đối phương đã nói trước phần thưởng, Giang Tả mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Anh còn có Nguyệt Lệ Châu không? ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh lập tức lấy hai viên Nguyệt Lệ Châu ra: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi mang hai viên bên người, nếu cậu ngại ít thì tôi còn có Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Sau đó, hai viên Ngũ phẩm Linh thạch được đặt lên mặt bàn. ͏ ͏ ͏
Nhìn Linh thạch và Nguyệt Lệ Châu, Giang Tả vốn định mở miệng, nhưng lúc này có ngón tay vươn ra đè xuống Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh bọn họ, tiếp theo hơi cung kính nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ba đuôi mà muốn mọc cái đuôi thứ bốn thì tôi rất rành, trong Ngự Linh tông, tôi cảm thấy không có ai giỏi nuôi hồ ly hơn tôi. ͏ ͏ ͏
-͏ Để vãn bối giúp tiền bối việc này được không? ͏ ͏ ͏
Đệ tử của Ngự Linh tông này nói chuyện với Cố Kiếm Sinh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc hắn một cái, tu vi Tam giai, nhưng tuổi không nhỏ như bề ngoài. ͏ ͏ ͏
Nếu lấy Tây Môn Xuy Hỏa làm so sánh thì tuổi của người đàn ông này ít nhất nhiều hơn gấp năm lần. ͏ ͏ ͏
Thuộc về hàng ngũ bình thường trong bình thường. ͏ ͏ ͏
Cố Kiếm Sinh nhíu mày nhìn hắn, tiếp theo nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ai đều biết nói lời này. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông kia cười cười, tiếp theo gọi về một con sáu đuôi, sáu đuôi vừa đi ra, thấy ba đuôi thì kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Hồ ly này bị bệnh? Không phải, đây là đang mọc đuôi? ͏ ͏ ͏
Là giọng nữ trong trẻo. ͏ ͏ ͏
Cho nên, nam đều thích nuôi hồ ly cái? ͏ ͏ ͏