Chương 272
“???” Giang Tả không chú ý Tô Kỳ bên kia. ͏ ͏ ͏
Mặc kệ hai người đoán thế nào, ngược lại đều không có chứng cớ. ͏ ͏ ͏
Mà Giang Tả dĩ nhiên đến chỗ ông chủ bên này, phòng bếp nơi này cũng không có hạn chế gì, Giang Tả trực tiếp đi vào. ͏ ͏ ͏
Sau khi tiến vào, Giang Tả thấy người trung niên đang làm đậu hũ thối. ͏ ͏ ͏
Đậu hũ thối nơi này không giống bên ngoài, trên bản chất sự khác biệt to lớn. ͏ ͏ ͏
Trên đậu hũ có Linh khí dao động, nghĩ đến hẳn là Linh thực. ͏ ͏ ͏
Ông chủ nhìn Giang Tả một cái nói: ͏ ͏ ͏
- Cậu là chồng của nha đầu Tô Kỳ kia? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏
Ông chủ kia chuẩn bị đậu hũ nói: ͏ ͏ ͏
- Trước khi tế tự, hai cô gái kia đi đến đây một vài lần, nói một ít chuyện có liên quan đến cậu. Nhưng tôi nhìn hai đứa kia lớn lên, tôi chỉ khuyên cậu một câu, tuổi trẻ phải biết trân trọng hiện tại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vẫn gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, Tôi biết. Tôi sẽ quý trọng, tuyệt đối không lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào. ͏ ͏ ͏
Ông chủ kia hơi kinh ngạc nhìn Giang Tả, người này đi vào đến bây giờ, trên mặt cũng không có biểu tình đặc biệt gì, rất tỉnh táo. ͏ ͏ ͏
Một người bình thường có thể yên tĩnh như vậy? ͏ ͏ ͏
Vừa rồi hắn thấy người này có thể cười với Tô Kỳ, điều này nói rõ người này không phải một người mặt tê liệt. ͏ ͏ ͏
Thật có cá tính, ông chủ quán đậu hũ lắc đầu cười khẽ. ͏ ͏ ͏
Hắn tự nhiên không nói ra, đây là không lễ phép. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn người trung niên này, hắn không biết đối phương có phải người năm đó làm đậu hũ hay không, hắn nhớ khí tức người kia và người này không giống nhau, ngay cả khuôn mặt cũng thế. ͏ ͏ ͏
Người kia là lão già sắp chết, người này là trung niên. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nhìn về phía đậu hũ, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Đậu hũ này ăn rất ngon. ͏ ͏ ͏
Ông chủ khẽ mỉm cười, hắn vốn muốn mở miệng tùy ý khiêm tốn đôi câu, chẳng qua nghe được câu nói tiếp theo của Giang Tả khiến hắn sửng sốt: ͏ ͏ ͏
- Nhưng lại có thiếu sót to lớn. ͏ ͏ ͏
Ông chủ này cũng không thẹn quá hóa giận, mà nhìn về phía Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiểu hữu biết nghề này? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏
- Chỉ biết một ít lý luận, tôi không đến mức biết làm thức ăn, cũng không biết làm đồ ăn ngon. ͏ ͏ ͏
Sau đó ông chủ quán đậu hũ này không quá để ý việc Giang Tả nói kia trong lòng, người tuổi trẻ thích biểu hiện mình, cái này rất bình thường. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi tới chỗ đậu hũ, sau đó bóp một ít đậu hũ nói: ͏ ͏ ͏
- Tinh thần sức lực không đúng, có thiện cảm nhất thật ra là, cảm giác cắn... ͏ ͏ ͏
Khóe miệng ông chủ đậu hũ giật một cái, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Cái này có phải là khen hay không? ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, ông chủ đậu hũ cũng không phải đầu bếp bình thường, chỉ nhìn thôi cũng biết không có mấy người có thể vượt qua hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn khắp nơi một chút, sau đó đi tìm mấy món đồ, những thứ này đối với phòng bếp bình thường, không tính hiếm. ͏ ͏ ͏
Đây đều là một ít gia vị mà Tu sĩ thường dùng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả dùng những đồ vật rất phổ thông này rắc lên mặt đậu hũ. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn nói với ông chủ: ͏ ͏ ͏
- Tôi nghe nói đầu bếp Tu Chân giả đều có biện pháp đặc thù khuấy gia vị đặc thù, ông có thể thử làm được không. ͏ ͏ ͏
Ông chủ này chau mày, nếu không phải Giang Tả là chồng của Tô Kỳ, nói không chừng đã bị đuổi rồi, người này căn bản làm vớ vẩn. ͏ ͏ ͏
Những thứ này làm sao có thể làm hương vị ngon được? ͏ ͏ ͏
Nếu làm bếp đơn giản như vậy, như vậy còn có thể gọi là làm bếp sao? ͏ ͏ ͏
Có điều người này muốn ồn ào, phối hợp một chút đi, để cho hai người bên ngoài kia khó xử, hắn cũng bất đắc dĩ, dù sao một người là Thánh nữ, một người là Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Mặt mũi quá lớn. ͏ ͏ ͏
Sau đó ông chủ quán đậu hũ bắt đầu dùng pháp môn dung luyện gia vị, nói khuấy là sai, gia vị với nguyên liệu thật ra thì tự dung hợp. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, ông chủ làm xong, hỏi hắn: ͏ ͏ ͏
- Bây giờ thì thế nào? ͏ ͏ ͏
- Cứ theo bình thường đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở miệng nói. ͏ ͏ ͏
Hắn không để lộ ra quá nhiều cảm xúc. ͏ ͏ ͏
Có điều hắn thực sự không biết, nếu không, hắn đã tự mình động thủ rồi. ͏ ͏ ͏
Ông chủ đậu hũ không nói gì, bắt đầu chế tạo đậu hũ thối, không bao lâu đã bắt đầu cho vào nồi. ͏ ͏ ͏
Trong chốc lát, một phần đậu hũ mới tinh đã được vét lên. ͏ ͏ ͏
Màu vàng kim, vẻ ngoài không tệ, hơn nữa mùi vị không hề tràn ra, tài nấu ăn của ông chủ này vẫn còn rất cao. ͏ ͏ ͏
- Cậu muốn nếm thử một chút? ͏ ͏ ͏
Ông chủ hỏi Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Đây chỉ là thí nghiệm, ông cứ thử một chút là biết gia vị cần nên phối thế nào. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì ông chủ vẫn đủ bội phục Giang Tả, nói sát đến thế, nếu không phải hắn ở nơi này nhiều năm như vậy, hắn kém chút đã tin. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo hắn xốc lên một khối đậu hũ, thời điểm hắn cắn đậu hũ, tiếp theo nhai một chút, hắn liền khiếp sợ. ͏ ͏ ͏