Chương 305
Xích Huyết Đồng Tử thở dài, hướng về phía Biên Hải Đao Khách lúng túng nói: ͏ ͏ ͏
- Ha ha, thói quen thói quen. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách tỏ ra đã hiểu, may mắn bọn họ còn chịu đựng được. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách hỏi: ͏ ͏ ͏
- Lúc nào bọn họ sẽ xuất thủ? Sẽ không thật sự chờ chúng ta chết chứ? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Không đến nỗi, mặc dù tâm tư sư huynh sư tỷ hơi xấu một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu. Cùng lằm chờ chúng ta bị thương ngã gục. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn rất muốn biết. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử đã quả qua loại chuyện này mấy lần? ͏ ͏ ͏
Rốt cuộc bao chuyện trải qua rồi, có thể để hắn nói lời bình thản như vậy. ͏ ͏ ͏
Có điều Biên Hải Đao Khách ngược lại không lo lắng cho bản thân, hơn nữa bọn họ chỉ phải kiên trì, phần thắng vẫn rất lớn. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua hắn có thể kiên trì, không biết Liễu Y Y có thể trụ được không. ͏ ͏ ͏
Cô tu vi có hạn, phạm vi Thánh Quang lại lớn, tiêu hao vẫn rất lớn. ͏ ͏ ͏
Sau một hồi, Liễu Y Y rốt cuộc sắp không kiên trì được nữa, cô vốn dự định mở miệng nhắc nhở Biên Hải Đao Khách với Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua cô mới mở miệng một đạo kiếm quang trực tiếp càn quét lướt qua người cô ͏ ͏ ͏
Kiếm khí mang theo một loại khí tức ngang ngược, kiếm quang thế như chẻ tre càn quét hết thảy. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua trong chớp mắt, kiếm quang này trực tiếp đâm về phía khí tức Thâm Uyên. ͏ ͏ ͏
Sau một khắc khí tức Thâm Uyên tan rã, tiếng tức giận vang trời: Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận. ͏ ͏ ͏
Mà mấy người Tử Phong cũng khôi phục bình thường, kéo tất cả mọi người đến bên người. ͏ ͏ ͏
Lúc này Biên Hải Đao Khách với Xích Huyết Đồng Tử, Liễu Y Y đều mệt mỏi ngồi dưới đất nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏
Bởi bọn họ đều thấy, có người đi ngang qua hai người. ͏ ͏ ͏
Một người quen thuộc chính là Phá Hiểu đạo hữu. ͏ ͏ ͏
Hai người kia đi ven đường, trừ một kiếm kia bên ngoài, đều không liếc mắt nhìn về phía bên này. ͏ ͏ ͏
Phảng phất hết thảy tựa như không tồn tại. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam đừng nói, ngang ngược vô song. ͏ ͏ ͏
Mà Giang Tả bởi nguyên nhân sương mù, không người nhìn thấu, mỗi người nhìn hắn đều có loại cảm giác quái dị. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa theo bản năng coi thường, cảm giác vô cùng thần bí. ͏ ͏ ͏
Tử Phong hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hai vị này là người nào? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Không biết. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
- Không muốn nói. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
- Không nhìn thấy. ͏ ͏ ͏
Tử Phong: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người đều cố ý. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả và Kiếm Thập Tam đi xa. ͏ ͏ ͏
- Những người trẻ tuổi này đều không tồi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam đột nhiên mở miệng nói. ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏
Những người này Giang Tả không thưởng thức nổi, nhất là đám người Xích Huyết Đồng Tử đệ tử Thánh địa hắn biết. ͏ ͏ ͏
Khi đó nét mặt già nua đều không nén giận được. ͏ ͏ ͏
Có điều nói đến những người này, Giang Tả coi trọng nhất bởi vậy mới cho đi theo. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Cậu nên theo chân bọn họ mới đúng chứ? Lại nói, cậu nên gọi tôi là sư bá mới đúng. ͏ ͏ ͏
- Không hứng thú. ͏ ͏ ͏
Nếu Tô Kỳ ở đây mà nó, có lẽ sẽ gọi, nhưng bây giờ thì quên đi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam cũng không để ý, hắn gật đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Cũng đúng, dù sao cũng là người cưới được Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi kinh ngạc, người này sao cứ quấn quít cái này vậy? ͏ ͏ ͏
Sau đó không lâu, bọn họ đi đến vị trí tế đàn phong ấn? ͏ ͏ ͏
Nơi này vẫn bị khí tức Thâm Uyên bao trùm, xung quanh có chiến sĩ Thâm Uyên chằng chịt, so với thời điểm ban đầu thì nhiều hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Bây giờ lại dựa vào Xích Huyết Đồng Tử bọn họ, tự nhiên không có khả năng đánh vào. ͏ ͏ ͏
Có điều cũng cần dựa vào Xích Huyết Đồng Tử bọn họ, hơn nữa đối phương tới bao nhiêu người cũng đã vô dụng. ͏ ͏ ͏
Trước mặt Kiếm Thập Tam, một trăm một ngàn hay một vạn chiến sĩ Thâm Uyên, đều không có gì khác nhau. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Trong trận pháp khô lâu kia, Tĩnh Nguyệt đã mở hai mắt ra. ͏ ͏ ͏
Cô cảm giác bản thân đã phân tích hết trấn thủ tứ phương. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, thế nào rồi? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Tạm được, cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. ͏ ͏ ͏
- Thiếu? Thiếu cái gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không biết, nhưng cảm giác không thành vấn đề, quá cao thâm, hiểu không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không nói gì, không phải nói có thể thông qua dấu biết được lực lượng trấn thủ? Tại sao lại cao thâm, hiểu không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt giải thích: ͏ ͏ ͏
- Đạo lý rất đơn giản, làm thế nào mở ra lực lượng trấn thủ, chị đã hoàn toàn hiểu, nhưng ngoài kiến thức căn bản của chị, chị không hiểu. ͏ ͏ ͏
Ấn ký kia không cung cấp kiến thức phương diện này, cái này phải do bản thân chị phải lĩnh ngộ. ͏ ͏ ͏
- Cho nên? ͏ ͏ ͏
- Cho nên một Nhị giai như chị, em nghĩ chị có thể lĩnh ngộ đồ vật kinh khủng như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không lời nào để nói. ͏ ͏ ͏
Tu vi của bọn họ đúng là nhược điểm, biết ít thứ cũng là một cái tội. ͏ ͏ ͏