Chương 310
Hắn có hứng thú với Thiên Địa đại cục, nhưng mà hắn hoàn toàn có thể đợi sau này khi nào rảnh rỗi thì đi xem thử. ͏ ͏ ͏
Không cần phải lãng phí nhiều thời gian để tìm hiểu chuyện này, nếu có nhiều thời gian, thà hắn trốn Tô Kỳ để tăng cao tu vi còn hơn. ͏ ͏ ͏
Sau khi người kia biến mất, Giang Tả cũng khôi phục thị giác. ͏ ͏ ͏
Đối với người vừa rồi, hắn vô cùng không thích. ͏ ͏ ͏
Tự dưng kéo hắn qua đó, rồi nói mấy lời nhảm nhí. ͏ ͏ ͏
Không có chút ý nghĩa rõ ràng nào. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Giang Tả cũng nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết từ Thâm Uyên: ͏ ͏ ͏
- Tại sao? Tại sao? Không thể nào, không thể nào như vậy được, sao tấm bia đá này có thể xuất hiện ở đây? ͏ ͏ ͏
- Không thể nào, không thể nào. ͏ ͏ ͏
- Ta không phục, ta không phục. ͏ ͏ ͏
- Tại sao lại có người có thể sử dụng nó, không thể nào. ͏ ͏ ͏
- Các ngươi ăn gian, ăn gian. ͏ ͏ ͏
- Nhân loại bỉ ổi, một ngày nào đó Thâm Uyên sẽ quay lại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía trung tâm Thâm uyên, mặt không biểu cảm, mặc cho đối phương gào thét hắn cũng không nói lời nào. ͏ ͏ ͏
Nhân vật phản diện kêu gào, có gì hay mà để ý. ͏ ͏ ͏
Cái gì mà ta sẽ trở về, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ phải chịu đựng sự trả thù của chúng ta. ͏ ͏ ͏
Những lời này căn bản toàn là nói nhảm. ͏ ͏ ͏
Năm đó khi hắn làm đại BOSS, cũng chưa từng rêu rao như thế. ͏ ͏ ͏
Những người từng đuổi giết hắn, hắn giết sạch là xong. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không để ý tới Thâm Uyên, Thâm Uyên cũng không xấu hổ, khi Thâm Uyên định tiếp tục kêu gào, đột nhiên lại im lặng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Thâm Uyên không sôi trào, cũng không phản kháng, lập tức tiếp nhận số phận bị trấn áp, tự giác lùi về. ͏ ͏ ͏
Thấy thế Giang Tả không nhịn được khẽ nhíu mày. ͏ ͏ ͏
Hắn sắp tiến giai. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà đây không phải điều quan trọng, quan trọng là hắn cảm nhận được khí tức của Thiên kiếp. ͏ ͏ ͏
Đúng, hắn sắp Độ Kiếp. ͏ ͏ ͏
Giang Tả choáng váng. ͏ ͏ ͏
Độ Kiếp? ͏ ͏ ͏
Hắn từ Nhất giai thăng cấp lên Nhị giai, Độ cái gì Kiếp? ͏ ͏ ͏
Căn bản chưa từng có quy định này. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam ở phía bên kia cũng đến gần hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu, không phải cậu nói, cậu mới 1.7 sao? ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Giang Tả rất khó coi: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, hiện giờ tôi sắp thăng cấp lên Nhị giai. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Nhị giai cũng phải Độ Kiếp? Thế giới bên ngoài đã thay đổi rồi sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không thể nào giải thích nổi chuyện này, hắn hoàn toàn không biết đây là chuyện gì, tuy không giải thích được, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí tức đến từ Thiên kiếp. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Thiên kiếp của Nhị giai, có thể ép Thâm Uyên trốn đi sao? ͏ ͏ ͏
Không thể nào. ͏ ͏ ͏
Cho nên đã xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Bên phía Tĩnh Nguyệt, cô bất đắc dĩ thả tay xuống: ͏ ͏ ͏
- Tiểu oán phụ, chị không nhịn được, Thiên kiếp tới rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị có thể sẽ hại chết em không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, chồng em cũng sẽ bị chị hại chết, chỉ cảm thấy Thiên kiếp lần này không đơn giản, ở hòn đảo bên ngoài, có lẽ cũng khó thoát khỏi cái chết. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ yên lặng một lát, sau đó sắn tay áo lên nói: ͏ ͏ ͏
- Sư Tỷ, em liều mạng với chị. ͏ ͏ ͏
Phía bên kia, Tử Phong cũng thở dài: ͏ ͏ ͏
- Không kịp, Thiên kiếp tới rồi. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, hay là huynh vì mọi người đi. ͏ ͏ ͏
Tử Phong lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Vô dụng thôi, tôi cảm thấy còn ba người nữa sắp Độ Kiếp, mọi người đều khó thoát khỏi kiếp này, tôi cũng tham gia náo nhiệt, đưa mọi người lên đường. ͏ ͏ ͏
Mọi người: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử lấy điện thoại di động ra, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Mọi người nghĩ xem còn di ngôn nào muốn nói không, nói đến chuyện này, trước khi chết tôi có nên thổ lộ không nhỉ? ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách thở dài: ͏ ͏ ͏
- Tôi một thân một mình, không có di ngôn gì cả. ͏ ͏ ͏
Nếu không thật sự phải chết, hắn sẽ không để lại lời trăn trối nào, lần trước sau khi để lại di ngôn, cuối cùng không còn gì cả. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Cậu muốn thổ lộ với ai? ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y hỏi: ͏ ͏ ͏
- Với Lục Nguyệt Tuyết? Hoa khôi của nhóm à? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Quá lạnh lùng. ͏ ͏ ͏
- Vậy thì Mặc Ngôn? ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách vấn đáp. ͏ ͏ ͏
- Quá đen. ͏ ͏ ͏
- Vậy Liễu Y Y Tiên Tử? ͏ ͏ ͏
- Quá cay mắt. ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ thì sao? ͏ ͏ ͏
- Quá thánh khiết. ͏ ͏ ͏
- Đan Tuyết Ma Nữ? ͏ ͏ ͏
- Quá khó nhìn. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, người này độc thân không phải không có lý do, kén chọn như vậy cơ mà. ͏ ͏ ͏
Sau đó Liễu Y Y hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏
- Sơ Tình thì sao? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử lắc đầu bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏
- Quá biến thái. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hay thôi vẫn không nên thổ lộ, sắp chết rồi còn kén chọn như vậy. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử thở dài: ͏ ͏ ͏
- Nói như vậy, dường như đúng là tôi không muốn thổ lộ với ai, cũng không muốn trăn trối. ͏ ͏ ͏
- Đời này quá nhạt nhòa. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y thở dài: ͏ ͏ ͏
- Tôi thì muốn trăn trối rất nhiều, tôi còn rất nhiều tài sản. Thôi được rồi, gọi điện cho Chung Dịch Dương vậy. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này Xích Huyết Đồng Tử lại nói: ͏ ͏ ͏
- Thôi, để tôi gọi cho anh ta, tôi nghĩ ra rồi, kem của tôi vẫn còn ở chỗ anh ta, tôi phải bảo anh ta đem đến mộ cho tôi mới được. ͏ ͏ ͏
Nói xong Xích Huyết Đồng Tử lập tức gọi điện thoại, Liễu Y Y sa sầm mặt. ͏ ͏ ͏
Người này chết cũng đáng. ͏ ͏ ͏