Chương 42
- Xem ra là chết chắc rồi?
- Hẳn là vậy, đáng tiếc, rõ ràng thiếu chút là thành công rồi.
Khương Nhiên cũng thở dài:
- Lỗ mãng, đúng là không biết dùng người!
…
Phòng livestream.
Xích Huyết Đồng Tử:
- Phá Hiểu đạo hữu sẽ không chết chứ?
Ma Tu Mặc Ngôn:
- Không đến nỗi chứ? Người kia lợi hại như vậy!
Người khác không nói gì, đều đang nhìn Giang Tả, ánh mắt không dám nháy một cái.
Mà Giang Tả tự nhiên cũng thấy được sợi dây leo kia.
Sau đó dây leo đánh tới.
Oanh một tiếng.
Bên cạnh Giang Tả liền xuất hiện vô số chất lỏng.
Giang Tả biến mất trong mắt vô số người, hoặc có lẽ là bị chất lỏng kia bao lại.
Tất cả đều không biết bên trong có việc gì xảy ra.
Người bên ngoài chờ hồi lâu, cũng không nghe được bất luận động tĩnh nào, dù là dây leo cũng bất động.
Tất cả khẽ lắc đầu.
- Xem ra chết rồi. Lợi hại thì đúng là lợi hại, đáng tiếc, chỉ số thông minh không đủ.
- Đúng vậy, rõ ràng lợi hại như vậy, thế mà lại đi chịu chết, nhất định là có mưu đồ gì đó, chứ người thường không thể ngu như vậy được!
- Đồ có tốt cũng không tốt bằng tính mệnh!
Sau khi có người bắt đầu lui.
Đám Khương Nhiên cũng rời đi.
Biên Hải Đao Khách một mực không đi.
Lục Nguyệt Tuyết hỏi:
- Phá Hiểu đạo hữu thực chết rồi sao?
Biên Hải Đao Khách trả lời:
- Không xác định, chất dịch kia chưa tán, nhưng dây leo đúng là đã an tĩnh lại.
- Chết thật? Nhất định là giả, không phải hắn rất chảnh sao?
Ma Tu Mặc Ngôn nói.
Những người này chỉ có thể đoán, mà Giang Tả tự nhiên không chết, hắn cầm chắc tấm thuẫn trong tay, một kích cuối cùng kia, chính là nhờ tấm thuẫn này cản.
Tấm thuẫn này đúng là đủ chắc chắn, trực tiếp đánh nổ cái dây leo kia.
Mà Giang Tả cũng mượn cơ hội đi tới bên cạnh cdtl, chẳng qua hắn lại kinh ngạc phát hiện.
Hắn vừa muốn tiếp xúc với Vạn Diệp Tiên Linh, Vạn Diệp Tiên Linh đột nhiên bay thẳng đi.
Lúc này Giang Tả mới phát hiện, Vạn Diệp Tiên Linh lại là vật sống.
Hơn nữa còn có ý thức của bản thân,
Giang Tả từng thấy ghi chép về Vạn Diệp Tiên Linh ở trong Tiên Linh động phủ, nhưng ghi chép cũng không tỉ mỉ.
Cụ thể dưỡng dục thế nào thì hắn cũng không biết.
Có điều việc có ý thức này, thực khiến Giang Tả thất kinh.
- Khó trách, khó trách đời trước lúc ta tìm tới cũng không thấy nó, hóa ra không phải là thất bại, cũng không phải bị người đoạt đi. Mà là tự nó rời đi.
Vạn Diệp Tiên Linh đi mất, cũng có nghĩa là hắn cũng chưa thể đạt được Hỗn Độn nhất khí.
Giang Tả lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, chẳng qua chỉ là phí chút thời gian, khiến hắn khó chịu môt chút mà thôi.
Cũng may, đã thu được Nhật Viêm thạch!
Giang Tả tìm một hướng không người, quay đầu rời đi.
Bên ngoài, Biên Hải Đao Khách vẫn một mực chờ.
Sương dịch đã tán đi, bên trong ngoại trừ dây leo còn nguyên, không còn thứ gì khác.
Biên Hải Đao Khách:
- Phá Hiểu đạo hữu, vẫn lạc!
Ma Tu Mặc Ngôn:
- Chết thực?
Cả nhóm yên lặng,
Dù Phá Hiểu vào nhóm không lâu, nhưng đây là một vị đại lão, dù hơi chảnh chút, ách, không phải chút, cái này thực khiến người chán ghét.
Nhưng dù sao cũng không có tâm tư xấu, hơn nữa ánh mắt tốt, kiến thức nhiều, trực tiếp đề cao cả nhóm lên mấy cấp, bây giờ đang tốt tốt lành lạnh, lại đột nhiên chết.
Ma Tu Mặc Ngôn gửi một sticker thở dài:
- Mặc dù tôi ghét anh ta thật, nhưng chúng ta có cần giúp an táng một chút không? Làm cái mộ chôn quần áo di vật? Ách, không đúng, quần áo cũng không có, Phá Hiểu đạo hữu đúng là chết không chỗ chôn!
…
Lúc này, Giang Tả không có tâm tình vào nhóm xem.
Nếu không, hắn thực không biết có nên giết Mặc Ngôn hay không nữa.
Giang Tả đi trên đường, vừa muốn thử xem có tìm được Vạn Diệp Tiên Linh không, đáng tiếc, hoàn toàn không có biện pháp.
Cuối cùng đành thở dài:
- Đành vậy, trở về thôi, ở lại cũng không có ý nghĩa.
Vừa rồi tìm kiếm, đồng xu của hán liền vỡ.
Nếu còn cố tình, không chừng sẽ có chuyện.
Giang Tả cũng không để ý nữa, hiện hắn chỉ lo cho Tô Kỳ.
Mà lúc này, Tô Kỳ đi theo Tĩnh Nguyệt, tới trước một vách núi.
- Sư tỷ, chị chắc chắn sao? Thực sự ở nơi này?
Tô Kỳ hỏi.
Tĩnh Nguyệt gật đầu:
- Tin tưởng sử tỷ của em đi, bọn họ nói là ở đây, năng lực xem bản đồ của chị đây mạnh như vậy, sẽ không sai được.
- Có cần báo với các sư thúc không? Chẳng may có việc gì, họ cũng sẽ biết mà tìm được chúng ta.
Tô Kỳ hỏi.
- Vậy em báo đi, không, hay là chúng ta phát livestream?
Tĩnh Nguyệt hưng phấn nói.
Tô Kỳ đầy bất đắc dĩ, sư tỷ nhà cô cái gì cũng tốt, chỉ là nhiều lúc lại đi mê cái việc ngu ngốc này.
Truyền thừa quan trọng như vậy, có thể phát livestream sao?
Mà lúc này, Tĩnh Nguyệt đã lấy điện thoại ra, vừa cầm liền sửng tốt.
Sau đó liền kinh hô:
- Sư muội, em xem, ở đây có người lợi hại lắm a. Xem xem…
Tô Kỳ cũng hiếu kỳ đưa mắt nhìn, trên điện thoại là hình ảnh lúc đầu Giang Tả đi vào hồ, phong thái như vương giả.
- Đúng là lợi hại, sao hắn lại làm được?
- Không biết, để chị tìm một chút, xem có thật hay không!
Tĩnh Nguyệt nói.
Sau đó lại nhìn thấy tin tức thức hai, vừa nhìn liền thổn thức:
- Chết?
Vừa rồi còn lợi hại như thế, bây giờ lại vô thanh vô tức mà chết?
- Cứ vậy mà chết sao? Bản Thánh nữ còn muốn gặp hắn một chút đây, hơn nữa còn muốn nhìn dáng dấp người này như nào, là nam hay nữ.
Tĩnh Nguyệt có chút tiếc nuối.
- Sư tỷ, người này không quan hệ với chúng ta, chị cũng không thể thấy đối phương thần bí mà muốn biết đối phương là ai a? Chỉ riêng muốn biết người ta có việc gì không, mỗi ngày chị phải cảm khái bao nhiêu lần cơ chứ?
- Em không thử nghĩ một chút xem, nhỡ đây người này lại là Tả ca của em thì sao?
Tô Kỳ bĩu môi:
- Làm sao có thể, Tả ca không thần bí như vậy, chỉ có lão bà của anh ấy mới thần bí.
- Đấy, em xem, chị nói điểm được, nói lão công của em lợi hại như vậy em cũng không tin, chứng tỏ nếu chị phân tích rằng hai người có thể có cuộc sống thoải mái, chính em cũng sẽ không tin.
Tô Kỳ: “…”
- Còn vào nữa hay không, còn phát livestream không?
Tĩnh Nguyệt tức giận nói:
- Khẳng định không thể livestream, bên ngoài đang có động tĩnh lớn như vậy, nhân khí đang tập trung, chẳng may không thu được gì, chẳng phải Thánh nữ chị đây sẽ mất mặt?
Tô Kỳ không để ý tới tính nguyệt, trực tiếp đi vào trong, tránh cho lãng phí thời gian.
Chẳng qua Tô Kỳ vừa vào trong, lập tức sửng sốt.
Rất nhanh Tĩnh Nguyệt cũng tới:
- Sao không đi nữa?
Sau đó Tĩnh Nguyệt cũng sửng sốt, cả hai cùng thấy được phế tích trận pháp, nói cách khác, nơi này có thể đúng là cửa vào truyền thừa.
Nhưng cửa vào đã bị phá hư.
Tô Kỳ kinh ngạc:
- Là ai làm đây? Dấu tích này hoàn toàn mới, nói cách khác mới phá không lâu. Người này không muốn truyền thừa sao?
Tĩnh Nguyệt đi tới trước trận pháp, kiểm tra một hồi, nghiêm mặt nói:
- Có khí tức hàn khí, rất lớn, hơn nữa có thể xác định trận pháp chưa khởi động. Người này chủ động phá hư, nhưng tại sao?
Sau đó Tĩnh Nguyệt lại cười:
- Lại là một kẻ thần bí, cự tuyệt truyền thừa phá trận pháp, tìm được người này thì tốt quá, còn kẻ lúc trước chết thì chết đi.
Tô Kỳ bất đắc dĩ:
- Sư tỷ, làm gì có nhiều người thần bí như vậy, thời gian xảy ra ở hai chỗ khác nhau, hai kẻ thần bí có thể chỉ có một người, cho nên hắn đã chết. Chị đừng có không có việc gì lại suy đoán lung tung.
-----------