Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 504

Chương 504
Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Ừm, hình như do lần trước em nhìn thấy những thứ đó trong sơn động, sau đó có một tia sáng bị em hấp thu. ͏ ͏ ͏
Từ đó, em cảm thấy những điều này rất đơn giản. ͏ ͏ ͏
Đây có lẽ là lý do. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Kế thừa trong truyền thuyết? Có các loại công pháp sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chỉ có kinh nghiệm, nhưng vẫn có một số pháp thuật nhỏ như Ngự Kiếm Thuật. ͏ ͏ ͏
Đây cũng không phải là truyền thừa, cho nên vẫn chưa tìm ra được cốt lõi của vấn đề. ͏ ͏ ͏
Kinh nghiệm chỉ là kinh nghiệm, ngươi chỉ có thể tham khảo và học hỏi từ nó, chứ chỉ thuận buồm xuôi gió dựa vào kinh nghiệm thì không đủ. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đã hơi hiểu tâm trạng của Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏
Đối mặt với Tô Kỳ, cô ấy thực sự rất bất lực. ͏ ͏ ͏
Dù sao tới bây giờ, Tĩnh Nguyệt còn chưa thể bay. ͏ ͏ ͏
Chờ Giang Tả bước lên phi kiếm, Hỗn Độn liền biến mất. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Bây giờ có thể nói cho anh biết, em giữ được thứ này bao lâu không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sửng sốt, sau đó lập tức quay sang nhìn chỗ khác, gãi gãi đầu: ͏ ͏ ͏
- Oa, mặt biển mênh mông đong đầy toàn là nước. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả tự mình nhìn vào dao động linh khí của Tô Kỳ, rồi nhanh chóng đưa ra kết luận. ͏ ͏ ͏
Hơn nửa tiếng đồng hồ, không đến một tiếng. ͏ ͏ ͏
Cho dù có liên tục uống thuốc, Tô Kỳ cũng không thể bay trở về. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vô cùng bất lực. ͏ ͏ ͏
Vậy hai vợ chồng họ phải trôi dạt nơi biển xa này sao? ͏ ͏ ͏
Trôi dạt trên biển mười bốn ngày? ͏ ͏ ͏
Hay là sinh tồn trên biển mười ba ngày? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu lại nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Thôi mà, em không cố ý, lúc đó tình thế rất vội nên em đâu nghĩ được nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏
Em còn khóc rất thảm hại nữa, người ta nhìn rồi tưởng em là đồ ngốc thì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt không biểu tình hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sao em phải khóc? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ uất ức nói: ͏ ͏ ͏
- Không khóc thì làm sao anh tỉnh lại? Khóc thì anh mới không nỡ bỏ, mới có thể tỉnh lại, mới có thể làm em vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng anh vốn không hề nghe thấy tiếng em khóc. Thế nên việc anh tỉnh lại và việc em khóc hoàn toàn không liên quan. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn chằm chằm Giang Tả, sau đó đá hắn một phát. ͏ ͏ ͏
Đá bay Giang Tả khỏi phi kiếm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có bản lĩnh thì đạp hắn khỏi giường, có bản lĩnh thì cho hắn ngủ ngoài phòng khách, chứ đạp hắn xuống nước là chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Trên mặt Giang Tả không mang theo chút cảm xúc nào, nói cũng nói sai rồi, người cũng bay ra ngoài rồi, hắn làm gì được nữa? ͏ ͏ ͏
Nên hắn vẫn luôn cảm thấy Tô Kỳ thật bạo lực. ͏ ͏ ͏
Có điều lúc Tô Kỳ tức giận thực sự rất đẹp. ͏ ͏ ͏
Ừm, giống hệt như lần đầu bọn họ gặp nhau. ͏ ͏ ͏
Nhân sinh như lần đầu gặp gỡ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ đang ở trên phi kiếm, suy nghĩ không khỏi bay xa. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
- Xem đi xem đi, chúng ta vẫn có thể bay trở về đấy, nhìn phương pháp em vừa nghĩ ra này. ͏ ͏ ͏
Trên tảng băng trôi, Tô Kỳ nhìn Giang Tả đang hong khô quần áo, tự hào nói. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Tô Kỳ đã ngưng tụ một khối băng lớn trên mặt nước, để khi linh khí của cô cạn kiệt, cô có thể nghỉ ngơi ở đây và khôi phục lại linh khí của mình. ͏ ͏ ͏
Chờ linh khí hoàn toàn hồi phục, cô có thể tiếp tục bay. Kiểu gì cũng bay được trở về. ͏ ͏ ͏
Đi sai đường cũng về được. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa Tô Kỳ mang theo không ít đồ ăn, linh quả cũng nhiều, là Tĩnh Nguyệt bỏ vào túi lúc họ đi. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng đủ đảm bảo không bị đói trong một tháng, ngay cả Tích Cốc Đan cũng có, chỉ không thể ăn mà thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả trợn mắt, rốt cuộc hai người vẫn phải lênh đênh, còn không biết sẽ phải lênh đênh trên biển bao lâu nữa. ͏ ͏ ͏
Nếu có mạng, hắn có thể trực tiếp xác định vị trí của mình lúc này, hoặc một pháp bảo tương tự bản đồ cũng được. ͏ ͏ ͏
Tu vi cao hơn cũng có thể định vị, nhưng đáng tiếc hiện tại hắn không làm được. ͏ ͏ ͏
Muốn xác định phương hướng lúc này chỉ còn cách nhìn nơi mặt trời lặn xuống. ͏ ͏ ͏
Ít nhất có thể hình dung ra phương hướng đại khái. ͏ ͏ ͏
- Sao không thay bộ khác? Chỗ em vẫn còn quần áo này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Anh mặc cái này quen rồi. ͏ ͏ ͏
Đây là sự thật, Tô Kỳ mang cho hắn một bộ đồ mới nên Giang Tả không quen. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng có Hỏa Nguyên tố tiểu đệ ở đây, chúng có thể hong khô quần áo cho hắn. ͏ ͏ ͏
Nhưng hôm nay Hỏa Nguyên tố tiểu đệ thật sự không khỏe, có lẽ do bị sét đánh nên vẫn chưa hồi phục. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Giang Tả đành để chúng nó quay về, rồi nhờ Tô Kỳ giúp đỡ. ͏ ͏ ͏
Hỏa Nguyên tố tiểu đệ vô cùng thất vọng. ͏ ͏ ͏
Không thể giúp đại ca giải quyết vấn đề là lỗi của bọn chúng. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Đêm khuya, Tô Kỳ ngồi trên khối băng, Giang Tả cảnh giác nhìn xung quanh, ai biết dưới đáy biển sâu có thứ gì ẩn nấp. ͏ ͏ ͏
Để nó làm hại tới Tô Kỳ sẽ không tốt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả yên lặng ngồi một chỗ, không làm gì cả, thậm chí không hề cử động. ͏ ͏ ͏
Giống như hắn có thể ngồi vậy bất kể bao năm tháng. ͏ ͏ ͏
Đúng thế, ở kiếp trước Giang Tả cũng từng ngồi như vậy. ͏ ͏ ͏
Ngồi hàng nghìn năm, giống như đang suy tư về điều gì đó. ͏ ͏ ͏
Và Cửu Tịch thì ngồi cách đó không xa, cũng nhìn chằm chằm hắn nghìn năm, cho nên hắn mới có thể cảm thấy người này mắc bệnh. ͏ ͏ ͏
Ngồi nhìn người đang suy tư không phải là kẻ mắc bệnh sao? ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất