Chương 529
Cuồng Mãng Đạo Nhân và những người khác ngạc nhiên nhìn về phía trước, họ thấy một khoảng không gian trống trải trước mặt, trên đất trống còn có những người khác. ͏ ͏ ͏
Và con sông tới đây cũng cắt đứt. ͏ ͏ ͏
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là ở cuối sông có một đống gì đó, từng thứ đồ vật đều được đặt ở đó. ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người đều liếc nhìn Giang Tả, người này không cầm thì họ cũng không dám lấy. ͏ ͏ ͏
Nơi này kỳ quái như vậy, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi lấy nó. ͏ ͏ ͏
Chờ đối phương cầm rồi tính sau. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bước tới, thấy hầu hết chúng đều là ma khí Nhị giai và ma khí Tam giai thông thường, xung quanh còn có rất nhiều cấm chế. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả chỉ lấy mấy khối linh ngọc, thứ này trời sinh có thể tụ linh, còn có công dụng ngăn cách hơi thở, ném nó ở ban công cũng được. ͏ ͏ ͏
Nó không chỉ làm ban công thêm linh khí mà còn có thể cách ly khỏi những ánh mắt tò mò của người khác. ͏ ͏ ͏
Gia đình họ rất bình thường, Giang Tả không muốn một ngày nào đó sẽ có một người tu chân tìm tới cửa. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả thôi không lấy thêm đồ nữa, những người phía sau muốn thì cứ để họ lấy cũng được. ͏ ͏ ͏
Dù sao nơi này không bị người nhanh chân tới trước, phía sau hẳn vẫn còn thứ tốt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không lấy, Vụ Tế và Hồ Hành liền tiến lên cầm đồ. ͏ ͏ ͏
Nhưng vừa đụng vào pháp bảo liền trực tiếp bị bắn ngược trở về. ͏ ͏ ͏
Họ có vẻ hơi ngạc nhiên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Các người có thể mạnh mẽ phá bỏ cấm chế, nhưng tôi nhắc trước một câu, các người chỉ có thời gian một phút đồng hồ. Các người không cần phải xuất hiện lần nữa nếu không đến không gian mở. ͏ ͏ ͏
Về phần sẽ đi đâu, đương nhiên là sẽ tới viễn cổ chiến trường. ͏ ͏ ͏
Ngay cả Giang Tả cũng không dám tới nơi đó, hắn vẫn cần phải mạnh mẽ hơn. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa ở trong đó rất mất thời gian, hắn cũng không muốn đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đang ở nhà, hắn không thể rời đi quá lâu. ͏ ͏ ͏
Hắn đến viễn cổ chiến trường không phải để nâng cao tu vi hay kiếm bảo vật, lịch luyện hoặc gì gì đó thậm chí không cần thiết. ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ muốn nhìn qua xem có chỗ nào mà kiếp trước hắn chưa từng tiếp xúc không. ͏ ͏ ͏
Về lý thuyết là có. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Trong mật thất ở Thánh địa, Tô Kỳ nhìn sư tỷ của mình, nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, ấn ký còn gì để nghiên cứu nữa? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Lại muốn hóa thân thành tiểu oán phụ hả? ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, cuộc sống của chúng em bây giờ vô cùng hạnh phúc, một chút cũng không oán gì luôn. ͏ ͏ ͏
- Hừ, thế ai là người mới sáng ra đã tức giận như vậy? Cả đêm em đều ngồi than thở, không phải oán phụ thì là gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải chỉ quên gọi điện cho em thôi sao, hắn cũng không phải một đứa trẻ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hừ lạnh một tiếng: ͏ ͏ ͏
- Đã mấy lần thế rồi, lần sau còn không thông báo cho em, em sẽ tức giận thật sự. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đảo mắt: ͏ ͏ ͏
- Đã nhiều lần thì mới là bình thường. ͏ ͏ ͏
Dù sao Tả ca của em cũng không có hứng thú với những người phụ nữ khác nên em không cần phải lo lắng sẽ xuất hiện tiểu tam. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Làm sao sư tỷ biết? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ như nhìn một tên ngốc: ͏ ͏ ͏
- Em bị ngốc sao? Thánh nữ dự khuyết có người nào không xinh đẹp, tất cả chúng ta đều xuất hiện trước mặt hắn, trong mắt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh. ͏ ͏ ͏
Chị đoán, nếu chị không phải là sư tỷ của em thì hắn sẽ trực tiếp bỏ qua tất cả chúng ta. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cau mày nhìn sư tỷ và các sư muội của mình, họ thực sự rất đẹp, đặc biệt là sư tỷ của cô, vô cùng xinh đẹp. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa một cái còn không đủ, năm người đứng cạnh bổ sung lực sát thương khiến ai cũng phải động lòng. ͏ ͏ ͏
Thế là Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Không phải đâu, lúc đầu Tả ca bị vẻ đẹp của em mê hoặc mà. Tuy rằng bây giờ em cảm thấy nhan sắc không quan trọng lắm, nhưng con trai nhìn những cô gái xinh đẹp không phải là chuyện bình thường sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chị cảm thấy Tả ca của em dưới ách thống trị của em đã trở nên bất thường rồi. Nói không chừng có phụ nữ đến cửa, hắn có thể rút kiếm và cho cô ta một đao cũng nên. ͏ ͏ ͏
- Rút kiếm cho cô ta một đao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngạc nhiên hỏi. ͏ ͏ ͏
- Không phải sao? Vậy rút đao cho cô ta một kiếm? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không để ý mấy chuyện này lắm mà tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện này đừng lo lắng nữa, chúng ta vẫn nên lo chính sự đi. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên và những người khác nhìn Cửu Tịch và Thánh nữ với ánh mắt khó hiểu, họ hoàn toàn không nói nên lời. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên khoảng cách của họ với hai vị sư tỷ vẫn vô cùng xa xôi. ͏ ͏ ͏
Có thể không xa được sao? ͏ ͏ ͏
Cả hai đều là những người có thể bay ngay khi bước vào Tam giai. ͏ ͏ ͏
Các cô có thể vừa tiến vào Tam giai đã cố găng bay được là tốt lắm rồi. ͏ ͏ ͏
Cũng may chủ đề đã quay trở lại, Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chúng ta định làm gì? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười thần bí: ͏ ͏ ͏
- Giao ra ấn ký Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏
- Rồi không cần làm Thánh nữ dự khuyết nữa? ͏ ͏ ͏
- Nằm mơ. ͏ ͏ ͏