Chương 552
Bắc Thiên Kiếm Khách kinh ngạc nhìn Phá Hiểu, có phải hắn đã sai rồi không? Từ đầu đến cuối đều sai rồi? ͏ ͏ ͏
Bắc Thiên không có bảy kiếm, chỉ có một kiếm? ͏ ͏ ͏
Nhưng chuyện này làm sao có thể? ͏ ͏ ͏
Điều này đã được lưu truyền hàng ngàn năm nay, không ai nghi ngờ Bắc Thiên Thất Kiếm là một hay bảy kiếm. ͏ ͏ ͏
Không quan tâm đến việc Bắc Thiên Kiếm Khách có bị sốc hay không, Giang Tả đã bước xuống rồi, hắn cầm cốt đao, mỗi bước đi, một đạo kiếm quang liền lóe lên trên người. ͏ ͏ ͏
Ánh kiếm lóe lên bảy lần, sau đó sáu bóng kiếm xuất hiện bên cạnh phía sau cốt đao. ͏ ͏ ͏
Những bóng kiếm này dần trở nên lớn hơn, chồng lên nhau trong nháy mắt, rồi lập tức quay trở lại cốt đao. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó Giang Tả lao vào đám thị vệ, và những thị vệ cũng tấn công Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Nhị giai đối đầu với đỉnh Tam giai, trên lý thuyết nhất định phải chết, nhưng không biết tại sao, Bắc Thiên có một chút chờ mong. ͏ ͏ ͏
Chờ mong Giang Tả bùng nổ, chờ mong Bắc Thiên Thất Kiếm của hắn. ͏ ͏ ͏
Hắn vừa mới thấy được, Bắc Thiên Thất Kiếm này hoàn toàn khác với Bắc Thiên Thất Kiếm mà hắn biết. ͏ ͏ ͏
Ngay khi hai bên chuẩn bị tiếp tục công kích, các thị vệ đột nhiên sững sờ, như đồng thời mất đi mục tiêu trong cùng một lúc. ͏ ͏ ͏
Mà Bắc Thiên Kiếm Khách cũng rất ngạc nhiên, vừa rồi Phá Hiểu thật sự đã biến mất khỏi mắt hắn, linh khí vẫn còn, nhưng hơi thở rất bình thường, bình thường đến mức khiến hắn gần như lơ là. ͏ ͏ ͏
Chờ hắn lấy lại tinh thần, Phá Hiểu đã vượt qua các thị vệ, xuất hiện bên cạnh tế đàn. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả dùng đao chém một kiếm. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng chỉ là một kiếm, nhưng Bắc Thiên Kiếm Khách dường như đã nhìn thấy hàng ngàn trận kiếm vũ, bóng kiếm như từ trên trời rơi xuống khiến hắn có chút kinh ngạc thất thần. ͏ ͏ ͏
Bắc Thiên Nhất Kiếm, cả bầu trời phương bắc đều được bao bọc bởi một thanh kiếm. ͏ ͏ ͏
Đây là Bắc Thiên Thất Kiếm. ͏ ͏ ͏
Hắn đã hiểu phần nào. ͏ ͏ ͏
Không biết tại sao khi hắn nhìn thấy điều này, trong lòng lại có cảm giác tự hào, như muốn gặp người giết người, gặp tiên diệt tiên, chỉ cần kiếm còn trong tay, hắn có thể hủy diệt mọi thứ. ͏ ͏ ͏
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Bắc Thiên Kiếm Khách: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu, xin hãy thủ hạ lưu tình. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả đang đứng trước tế đàn, kiếm của hắn đã phá hủy phòng ngự của tế đàn, khiến linh bài trực tiếp lộ ra trước mắt Giang Tả, chỉ cần vươn tay, linh bài sẽ bị Giang Tả cất vào trong túi. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ đám thị vệ phía sau. ͏ ͏ ͏
- Xin đạo hữu đừng quấy rầy giấc ngủ say của vị tiền bối này, chúng tôi sẵn sàng đồng ý mọi điều kiện. ͏ ͏ ͏
Thị vệ cầm thương nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặc kệ những người đó, nhìn linh vị thì thấy trên đó viết: Huyền Lão linh vị. ͏ ͏ ͏
Và góc dưới bên phải ghi: Tần Vũ Vương lưu. ͏ ͏ ͏
Bàn tay đang đưa ra của Giang Tả liền thu trở về. ͏ ͏ ͏
Khi Tần Vũ Vương chết không có gì ngoài linh bài, nhưng hắn đã để lại một ngôi mộ cho người này. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi mộ tử tế như vậy ở chiến trường Viễn cổ nhiều năm như vậy. ͏ ͏ ͏
Nếu là của người khác, có thể hắn đã lấy đi, nhưng nếu là Tần Vũ Vương thì đặc biệt lưu lại. ͏ ͏ ͏
Nói thế nào thì Tần Vũ Vương vẫn luôn là người xứng đáng được tôn trọng. ͏ ͏ ͏
Hắn đối xử với những người khác cũng thế, quả là một tiền bối đáng kính. ͏ ͏ ͏
Vì vậy Giang Tả không định động thủ nữa. ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn. ͏ ͏ ͏
Thị vệ cầm thương nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn bọn họ nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi muốn tư cách tiến vào chiến trường Viễn cổ. ͏ ͏ ͏
Lúc này, thị vệ cầm thương không nói hai lời trực tiếp đâm vào vị trí trái tim của mình, tiếp theo lấy từ trong đó ra một mảnh gỗ, mảnh gỗ trông rất giống với linh bài. ͏ ͏ ͏
- Chúng tôi không biết nhiều về việc này lắm, nhưng đây là thứ tương tự như linh bài của vị tiền bối trước mặt. Xin đừng làm phiền giấc ngủ yên của tiền bối. ͏ ͏ ͏
Nói rồi, thị vệ cầm thương quỳ gối trước Giang Tả, dâng ra linh bài thuộc về mình bằng cả hai bàn tay. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn người này, sau khi mất đi linh bài, hắn đã bắt đầu phong hóa và dần dần mất đi linh thức. ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu, xin hãy nhận lấy. ͏ ͏ ͏
Thị vệ cầm thương lại nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vươn tay cầm lấy linh bài, nói: ͏ ͏ ͏
- Yên tâm đi. ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo hữu đã thành toàn. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, thị vệ này hoàn toàn tan thành mây khói. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nhìn những người khác: ͏ ͏ ͏
- Vị tiền bối này sao lại được các người coi trọng như vậy? ͏ ͏ ͏
Thị vệ cầm khiên lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chúng tôi không nhớ, chúng tôi chỉ nhớ hắn xứng đáng để chúng tôi bảo vệ, không tiếc bất cứ giá nào. ͏ ͏ ͏
- Thôi. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả quay người rời đi: ͏ ͏ ͏
- Đã quấy rầy. ͏ ͏ ͏
Hắn không hỏi nhiều, cũng không nghĩ nhiều. ͏ ͏ ͏
Vì hắn đã chấp nhận linh bài của thị vệ cầm thương, cho nên hắn sẽ không động đến nơi này nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chưa đến mức nói không giữ lời, vì hắn không thích làm những việc như vậy. ͏ ͏ ͏
Đến chỗ Bắc Thiên Kiếm Khách, Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi. ͏ ͏ ͏
Bắc Thiên Kiếm Khách ngập ngừng nói: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đạo hữu, ở đây chắc sẽ có nhiều thứ tốt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc nhìn Bắc Thiên Kiếm Khách và nói: ͏ ͏ ͏
- Thì sao? Vì sao tôi phải lấy chúng? Bởi vì chúng có giá trị ư? ͏ ͏ ͏
Bắc Thiên Kiếm Khách sững sờ, pháp bảo, bảo vật, đây chẳng phải là những thứ được tính bằng tiền sao? ͏ ͏ ͏
Đôi khi cuộc sống chính là như vậy. ͏ ͏ ͏
Chúng ta thật sự phải buông tha sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Bắc Thiên Kiếm Khách nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không giống nhau. ͏ ͏ ͏