Chương 559
Bên này Mặc Ngôn trực tiếp gọi thẳng cho Đan Tuyết Ma Nữ, nhưng ngay khi kết nối được, Đan Tuyết Ma Nữ đã nói: ͏ ͏ ͏
- Một kẻ còn chưa tới Tam giai như cô, gọi tới để khoe khoang cái gì? Cô xem được không? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏, ͏ ͏ ͏
- Làm sao cô biết được? Hơn nữa sao cô biết tôi không nhìn thấy, nhóm tôi có chuyên gia, mô phỏng lại được. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma Nữ khinh thường: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu? Người kia sẽ giúp các cô mô phỏng sao? Đừng có nằm mơ, các cô nghĩ mình là một đám trẻ mồ côi à? ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, tôi là một đứa trẻ mồ côi, rồi sao? Có ý kiến thì đi tìm ba mẹ cho tôi đi. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn đúng lý hợp tình đáp. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Đan Tuyết Ma Nữ nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi đang trên đường đến Giang Thành. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn khinh thường: ͏ ͏ ͏
- Cô nghĩ tôi sợ cô chắc? Giờ đã không còn như xưa, ma tu Mặc Ngôn tôi sớm đã... ͏ ͏ ͏
- Tu luyện mộng yểm không gian, đúng không? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma Nữ nói thay cho Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn sửng sốt một chút: ͏ ͏ ͏
- Làm sao cô biết? ͏ ͏ ͏
- Haha... ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma Nữ chế nhạo: ͏ ͏ ͏
- Ma tu Mặc Ngôn, đặt giường bệnh đi, tôi đến rồi đây. ͏ ͏ ͏
Nhân tiện, vừa nãy tôi đã theo dõi được toàn bộ quá trình. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó rất tự tin nói: ͏ ͏ ͏
- Đan Tuyết Ma Nữ, tôi cũng nói thật, tôi không chỉ theo dõi toàn bộ quá trình, còn nhận ra ý nghĩa chân chính của Đạo. ͏ ͏ ͏
Tôi đã Tứ giai rồi, cô đến đây chính là tìm chết, ma tu Mặc Ngôn tôi nhất định sẽ sẽ thỏa mãn cô. ͏ ͏ ͏
Nói xong lập tức cúp máy. ͏ ͏ ͏
Sau đó liều mạng chạy đến chỗ của Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Má ơi, sắp có tai nạn chết người. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Nguyên nhân vì Giang Tả, kết luận mà hắn nói ngay lập tức được lan truyền đến tất cả các môn phái. ͏ ͏ ͏
Cửu Tịch đương nhiên cũng nhanh chóng biết điều đó, sau đấy cô lập tức chuyển nó cho Nguyệt Tịch, cô cảm thấy đây là chuyện tốt. ͏ ͏ ͏
Có thể để sư phụ hiểu được chút tâm ý của sư bá. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, Nguyệt Tịch, người vốn dĩ đang khá là vui vẻ, sau khi nhận được tin tức này lại vô cùng khó chịu. ͏ ͏ ͏
Sau đó tự mình lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏
- Vậy hóa ra ta chỉ là một thanh kiếm? Không đúng, hóa ra ta còn không bằng một thanh kiếm? ͏ ͏ ͏
Đầu óc hắn chỉ có ảo tưởng về kiếm thôi sao? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nhìn Nguyệt Tịch không thể hiểu nổi, vừa nãy còn vô cùng vui vẻ, bây giờ lại tức giận? ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch trực tiếp đứng dậy đi vào phòng, đóng cửa lại và nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu sư huynh đến tìm, nói ta đã bế quan. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên nó phải ngồi xổm ở đây và chắn cửa à? ͏ ͏ ͏
Nhưng nó muốn quay về tu luyện, cũng sắp nhập môn rồi. ͏ ͏ ͏
Thật đáng tiếc. ͏ ͏ ͏
Nhưng nó là tỷ tỷ của Lão Thất, giờ Lão Thất đang không vui, nó đành phải đợi. ͏ ͏ ͏
Chờ người kia đến, nó phải nói với hắn Lão Thất đang không vui, thuận tiện dạy dỗ hắn một chút. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Huyền Vũ nằm yên lặng trên mặt đất. ͏ ͏ ͏
m thầm vận chuyển Di Giới Thánh Tượng. ͏ ͏ ͏
Trong tương lai, nó không chỉ không sợ bị Lão Thất ức hiếp, mà còn có thể bảo vệ được Lão Thất. ͏ ͏ ͏
Ừm, nó cũng có thể khiến Lão Thất sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nghĩ rất tốt. ͏ ͏ ͏
Nếu Giang Tả mà biết phản ứng của Nguyệt Tịch, chắc hắn sẽ thở dài than: Lòng của phụ nữ như mò kim đáy bể. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, Giang Tả không thể biết được, mà biết cũng sẽ không thừa nhận trước mặt Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ biết mình đã giúp đỡ Kiếm Thập Tam một phen. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Mà nhìn thấy lời nói của Giang Tả, người cảm thấy sâu sắc nhất chính là Bắc Thiên Kiếm Khách, cuối cùng hắn cũng hiểu được ý của Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Hóa ra yêu kiếm cũng không phải như yêu pháp bảo. ͏ ͏ ͏
Ngoài sự ngưỡng mộ dành cho Kiếm Thập Tam, hắn còn ngưỡng mộ sự dũng cảm đó, sự tự tin đó, thực sự đã để lại trong lòng hắn một ấn ký không thể xóa nhòa. ͏ ͏ ͏
Bắc Thiên Kiếm nhìn kiếm trong tay, tự nhủ: ͏ ͏ ͏
- Ta nghĩ, ta có thể luyện thành Bắc Thiên Thất Kiếm. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả trở lại phụ cận Giang thành, trời đã về đêm. ͏ ͏ ͏
Lần này mất hai ngày để tiến vào chiến trường, cũng may Tô Kỳ không gọi điện cho hắn, nếu không sẽ rất phiền phức. ͏ ͏ ͏
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động của Giang Tả liền vang lên, đúng là của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Hai ngày vừa rồi, nhất định là Tô Kỳ và những người khác đều đang gây sức ép lên ấn ký, nên hắn ở bên này mới bị ảnh hưởng nặng như vậy. ͏ ͏ ͏
Giờ không có thứ gì để gây sức ép nữa à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghĩ bản thân vừa đưa một thanh trường thương vào, những người này chắc phải tung hoành thêm trận nữa mới đúng. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, Giang Tả không dám bỏ qua cuộc gọi của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Vừa nhấc máy, Tô Kỳ liền cười nói: ͏ ͏ ͏
- Em lén gọi điện thoại cho anh đấy, sư tỷ rất nhẫn tâm, hai ngày nay không cho chúng em nghỉ ngơi chút nào. ͏ ͏ ͏
- Mọi người đang bận gì vậy? Có kết quả gì chưa? ͏ ͏ ͏
Kỳ thật Giang Tả muốn biết tiến độ của bọn họ, có còn muốn kéo dài lâu nữa hay không. ͏ ͏ ͏
Giọng Tô Kỳ chợt chùng xuống: ͏ ͏ ͏
- Anh không nghe thấy em nói hai ngày không được nghỉ ngơi sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đã là Tam giai, không nghỉ có hai ngày cũng đâu có việc gì, đúng không? ͏ ͏ ͏
Hắn mới Nhị giai đã có thể không ngủ một ngày. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, chuyện này không liên quan gì đến thứ tự. ͏ ͏ ͏