Chương 77
Giữa trưa ngày thứ hai, Giang Tả mới tỉnh lại, thân là người tu luyện lại có thể ngủ lâu như vậy, thực sự cũng chỉ có mình Giang Tả.
Lúc này, Giang Tả đưa tay nhìn Tiên Thiên nhất khí đã khôi phục, nhẹ nhàng thở phào.
Ngày mai hoặc ngày mốt, Tiên Thiên nhị khí cũng có thể khôi phục!
Như vậy còn hai ngày nữa, điều hắn có thể làm, đó là đi nhận ủy thác.
Kiếm một ít tiền, tiến vào 1.5.
Hắn chưa từng cân nhắc tu luyện theo cách bình thường, dù là nắm giữ Tiên Thiên tam khí, đối với hắn, tu luyện cũng không nhanh được là bao.
Có điều, con đường của hắn, người thường không thể sao chép được, trừ phi đối phương cũng nắm giữ Tiên Thiên nhị khí, sau đó còn phải hiểu rõ một cách triệt để về trận pháp phụ trợ Tiên Thiên Hỗn Độn khí, cùng với phương thức luyện đan đặc biệt.
Phải biết, trận pháp này ban đầu dùng để hấp thụ Nhật Nguyệt tinh hoa cùng Ngũ Hành chi lực, sau đó để hấp thu cả Linh khí, hắn đã phải sửa trận pháp rất nhiều lần.
Đương nhiên, Giang Tả cũng không tự phụ, hắn lại cảm thấy chủ nhân Tiên Linh động phủ rất lợi hại.
Tiên Thiên Hỗn Độn khí, trận pháp phụ trợ tu luyện, Vạn Diệp Tiên Linh… hết thảy nhờ tay đối phương.
Người như vậy, bất luận là lập trường, tu vi của đối phương thế nào, Giang Tả đều rất bội phục.
Giang Tả ngáp một cái, điện thoại đột nhiên vang lên.
Vừa ấn nghe, liền thấy âm thanh lén lút của Tô Kỳ:
- Chị họ đang tìm em, em phải lén gọi điện thoại về, vừa rồi thấy bảo dì nhỏ tới tìm anh, anh chuẩn bị một chút nhé, đừng để lão nhân gia bà ấy nhặt nhạnh khuyết điểm. Mấy ngày tới em không thể gọi về được, anh đừng lo nhé, rất nhanh em sẽ về!
Giang Tả ngẩn người, hắn có thể hiểu được Tô Kỳ chuẩn bị làm gì, nhưng là một người bình thường, hắn nên phản ứng thế nào đây?
Dù sao Tô Kỳ đã không bình thường, hay là nói chuyện ly dị một chút?
Ách, như vậy có thể làm ồn một trận.
Được rồi, Giang Tả chuẩn bị làm theo quy trình, nhưng vừa dự định mở miệng, đối diện đã truyền tới thanh âm tàn nhẫn cùng tiếng kêu thảm thiết:
- Haha, tiểu oán phụ, tìm được rồi!
Là âm thanh sư tỷ của Tô Kỳ.
- A, sư tỷ, buông tai, buông ra.
Sau đó liền tắt máy.
Giang Tả hơi lúng túng, mới chuẩn bị tâm tình xong, thế mà lại không dùng được.
Sau đó hắn cũng không quan tâm, có điều Tô Kỳ mới nói gì? Dì nhỏ tới?
Dì nhỏ của Tô Kỳ, Giang Tả cũng đã gặp hai lần, nhưng đó là việc từ lúc kết hôn và trước kết hôn, là một phụ nữ rất trẻ tuổi.
Có điều Tô Kỳ nói tuổi của đối phương rất lớn, chẳng qua quanh năm không phải làm gì nhiều, cho nên mới trẻ vật.
Ừm, Giang Tả có thể xác nhận, đối phương hẳn là trưởng bối trong sư môn của Tô Kỳ, nhưng tới đây làm gì.
Giang Tả cảm thấy, bản thân là một người thường, đối phương lại đồng ý gả Tô Kỳ cho hắn, chứng tỏ cũng là người không tệ.
Nhưng dù sao hắn cũng là người thường, dì nhỏ tới tìm hắn mà không thông qua Tô Kỳ, việc này không bình thường.
Nếu là trước khi cưới, Giang Tả sẽ cảm thấy đối phương tới để khiến hắn biết khó mà lui.
Nhưng giờ đã kết hôn, vậy tới để làm gì?
Bọn họ hiện tại, ngoại trừ chưa có ý định có con, mặt khác đều rất bình thường, bây giờ mà phản đối cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Giang Tả thở dài, hắn không nghĩ ra, nhưng có một việc hắn cần phải lo lắng.
Tu vi của dì nhỏ Tô Kỳ đạt tới mức nào?
Hắn có thể phong bế tu vi của bản thân trong thời gian ngắn, nhưng thủ pháp không quá cao minh, Tam giai, Tứ giai sẽ không nhìn ra, nhưng tu vi cao hơn nữa, rất dễ phát hiện được.
Đối phó Tô Kỳ thì đơn giản, sư môn trưởng bối của Tô Kỳ thì khó nói.
Sau đó Giang Tả liền nhìn sang Vong Ưu thảo, Vong Ưu thảo có thể dùng để luyện chế Vong Tình đan, mà Vong Tình đan thì lại khá tương tự Phong Ấn đan.
Lợi dụng đặc thù của Vong Ưu thảo, đạt tới hiện quả phong ấn tu vi trong thời gian ngắn, có lẽ có thể qua mặt được dì nhỏ của Tô Kỳ.
Sau đó Giang Tả liền chạy quanh mấy tiệm thuốc, tìm kiếm phụ dược, mấy thứ này khá đơn giản, cũng không khó tìm hay đắt giá.
Chờ mua thuốc về, Giang Tả liền bắt đầu thử luyện chế linh dịch.
Vong Ưu thảo có bốn cái cành, cộng thêm một thân, đủ để hắn luyện chế năm lần.
Sau một hồi, Giang Tả luyện chế hai lần, tất cả đều thất bại.
Ý tưởng dùng Vong Ưu thảo luyện Phong Ấn đan đã được nghiên cứu, nhưng cũng chưa ai thực sự đi luyện chế thứ này.
Đan dược dùng để ẩn giấu tu vi có chủ dược đặc biệt khác.
Căn bản không ai chọn Vong Ưu thảo.
Mà Giang Tả vì nghèo, nghèo tắc biến, biến tắc thông, cho nên phải đi tìm cách khác.
Sau lần thứ ba, Giang Tả nhìn thấy Vong Ưu thảo bị hắn luyện thành một chậu dược thủy trong suốt, hắn biết, lần này thành công rồi.
Sau đó Giang Tả thử uống một ngụm dược thủy.
Linh khí trên người lập tức nhanh chóng biến mất, đúng, là nhanh chóng biến mất.
Giang Tả câm lặng:
- Đây là ẩn giấu tu vi hay là hóa công đây?
Có điều cũng không có vấn đề gì, chờ dược hiệu hết, mọi thứ sẽ khôi phục.
Hơn nữa thời gian hiệu quả này ngắn tới đáng thương, chỉ duy trì được tầm nửa giờ, hơn nữa, chỉ cần hắn hấp thu Linh khí, dược hiệu sẽ biến mất càng nhanh hơn.
Thứ này, đúng là quá rác rưởi.
Hai mươi phút không nhiều, nhưng hẳn là đủ qua mắt dì nhỏ của Tô Kỳ đi, hơn nữa, đây là tiêu tán chứ không phải che giấu, cho nên ẩn càng triệt để hơn.
Nếu không phải thời gian không cho phép, hắn đã định dùng Tiên Thiên nhất khí.
Dọn dẹp một phen, sau đó Giang Tả liền ra ngoài nhà ngồi đợi, một hồi sau, chuông cửa vang lên.
Trong thời gian này, Giang Tả vẫn liên tục uống dược thủy, bây giờ vừa nghe tiếng, hắn lại uống thêm một ly, sau đó mới ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Giang Tả liền nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc phong cách già dặn, đối phương mỉm cười nhìn Giang Tả:
- Tiểu Giang, đã lâu không gặp!
Giang Tả gật đầu chào:
- Dì nhỏ, sao dì lại tới?
Vị dì nhỏ này cũng không ra vẻ trưởng bối, nếu không phải phong cách ăn mặc tương đối thành thục, nói là chị gái của Tô Kỳ, Giang Tả cũng sẽ tin.
Mời dì nhỏ vào trong, Giang Tả liền rót cho đối phương một cốc nước trắng.
Dì nhỏ cũng rất nể mặt, cầm cốc uống nước:
- Nha đầu kia đâu? A, là bị dì nhốt ở nhà Nguyệt nhi rồi!
“…”
Giang Tả không tiếp lời, bởi hắn cũng không biết nói gì.
Dì nhỏ tìm hắn nhất định là có chuyện, hắn thích trực tiếp vào vấn đề, để lau sẽ không tốt.
Nhưng dì nhỏ hỏi đông hỏi tây một hồi chừng mười phút, mới bắt đầu nói:
- Cháu thật thà như vậy, khó trách Tô Kỳ lại thích cháu, còn nói gì mà không gả cho cháu thì không chịu gả cho ai! Nói thật, lúc nó nói muốn kết hôn với cháu, dì đã rất vui vẻ, bởi dì cũng chỉ mong nó được gả ra ngoài.
Giang Tả khẽ cau mày, hắn thật thà?
Sao dì thấy được?
Hơn nữa việc Tô Kỳ gả cho hắn, hoàn toàn không quan hệ tới việc hắn có thật thà hay không, hơn nữa, hắn cũng không có thật thà với Tô Kỳ a.
Có điều, người lớn đã nói thế, Giang Tả cũng chỉ có thể gật đầu, hắn không thể phản bác, cũng không muốn phản bác.
Lúc này, dì nhỏ lại nói:
- Dì tới là định nói cho cháu biết, Tô Kỳ ở nhà chị họ một thời gian, cháu không cần nghĩ quá nhiều, cũng đừng khiến con bé cảm thấy áp lực quá lớn. Đúng rồi, có cái này cho cháu đây!
Vừa nói, dì nhỏ liền lấy một miếng ngọc thạch to bằng móng tay từ trong người ra, vừa đưa cho Giang Tả, vừa nói:
- Cầm cái này!
------------