*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Bắc Chỉ. Thời tiết tốt đẹp, người đi lại trong Ngự Hoa Viên giải sầu không ít, Khương Nhuế mới vừa đến vạn xuân đình* nghỉ chân, liền thấy phía sau rừng hoa đào, lờ mờ đoàn người đi ra.
*
"Nương nương, là Quý thái phi." Hàm Yên nhắc nhở.
Khương Nhuế hơi hơi gật đầu, vẫn ngồi yên bất động.
"Nha, ta tưởng là ai, thì ra là Thái Hậu nương nương của chúng ta. Nương nương bị bệnh mấy ngày nay, trên người khỏe rồi sao? Nếu còn chưa khỏe hoàn toàn, cần phải ở trong cung sinh nghỉ dưỡng thật tốt, đừng lại để nhiễm phong hàn."
Nữ tử mở miệng dáng người phong lưu, dung mạo diễm lệ, trông thật kinh diễm. Tạ Thái hậu cũng là giai nhân đoan trang, nhưng cùng nàng so sánh, liền có vẻ có chút ảm đạm thất sắc.
Người tới đó là phi tử được tiên đế sủng ái khi còn sống, Tiêu Quý phi, nàng cùng Tạ Thái hậu đồng thời tiến cung, chỉ vì xuất thân hơi thấp một bậc, phi vị không thể không dưới mình.
Vốn là không cam lòng, mấy năm nay ỷ vào được sủng ái, lại có hoàng tử bên thân, vẫn luôn không đem cái người dưới gối không con, tính cách ôn thôn Hoàng Hậu này xem ở trong mắt, hiện giờ Lục Hành Chu nắm quyền, Tạ Thái hậu và tiểu hoàng đế liền như con hổ giấy, trên mặt nàng càng không cần khách khí.
"Nhọc Quý thái phi nhớ thương." Khương Nhuế nói.
Tiêu thái phi a cười một tiếng, không chờ cô mời, lập tức vào đình nội ngồi xuống.
Khương Nhuế giương mắt nhìn nàng, rốt cuộc tuổi không nhỏ, mới vừa rồi ở xa nhìn kinh diễm, đến gần, liền có thể thấy khóe mắt nàng có vài đường nếp nhăn, làn da cũng không bóng loáng tinh tế bằng nữ tử trẻ tuổi, trên mặt phấn đánh có chút dày.
Cùng lúc đó, Tiêu thái phi cũng đang đánh giá cô, càng nhìn càng kinh ngạc, càng nhìn càng hụt hẫng.
Theo lý mà nói, người bệnh nặng mới khỏi biểu tình đa phần là tiều tụy, sắc mặt vàng như nến, Tạ Thái hậu vốn dĩ không phải tuyệt mỹ chi tư, lăn lộn như vậy, nhất định càng nhận không ra người mới đúng.
Nàng chính là vì chế nhạo vài câu, mới cố ý đi tới. Nào đâu dự đoán được người trước mặt làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận, trên mặt không có nếp nhăn, đến một viên tàn nhang nho nhỏ cũng tìm không thấy, khí sắc còn tốt hơn thiếu nữ mười lăm sáu tuổi, nơi nào có một chút thái độ ốm yếu? Rõ ràng là phản lão xuân về*!
*Hình như nước mình cũng có cái thuốc gì ấy nhỉ? Trong mắt Tiêu thái phi sắp ứa ra nước, ngẫm lại khi mình trang điểm, đối mặt với gương nghĩ niên hoa
(tuổi trẻ) của mình ngày càng già đi, dường như muốn đem hết gương trong tẩm cung đập nát, mà trước mặt nữ nhân này, khắp nơi không bằng nàng, chỉ vì xuất thân tốt, liền đè ép nàng hơn phân nửa đời, hiện giờ mắt thấy lấy dung mạo làm tự hào cũng bại dưới tay cô, sao có thể cam tâm?
"Chẳng lẽ là ta nhớ lầm, nương nương trong khoảng thời gian này không phải sinh bệnh, mà là giấu người khác ăn thần đan thần dược, bằng không ngày qua ngày sao lại mềm mại như vậy?" Tiêu thái phi chanh chua mà nói.
Khương Nhuế nhàn nhạt cười nói: "Quý thái phi nói đùa, nào có thần đan thần dược gì? Bất quá là bệnh nặng một hồi, nghĩ thông suốt một số chuyện, trong lòng không phiền não, người tự nhiên liền nhẹ nhàng, khí sắc tốt hơn thôi."
"Nương nương thật là rộng rãi." Tiêu thái phi ngữ hàm
(từ ngữ chứa) châm chọc, "Nếu ta ở vị trí như nương nương, nhất định như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, ngày đêm không thể an nghỉ. Nghe nói hôm qua bệ hạ lại khóc nháo không ngừng? Rốt cuộc cũng là vua của một nước, bộ dáng này quá hài hước rồi."
Khương Nhuế gật gật đầu, tựa hồ còn có chút bất đắc dĩ: "Quý thái phi suy nghĩ thật giống ta, nhưng Lục công công lại cứ cho rằng bệ hạ thích hợp ngồi trên vị trí kia, không bằng thái phi đi khuyên nhủ, kêu hắn đổi người ngồi đi? Thái phi cùng công công từ trước đến nay có qua lại, lời ngươi nói chắc là hắn nguyện ý nghe."
"Ngươi ——" Tiêu thái phi tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Lúc trước khi tiên đế còn sống, quyền lực triều chính đã dần dần rơi vào trong tay Lục Hành Chu, Tiêu thái phi bởi vậy mà cố ý lấy lòng, nàng cho rằng sau khi tiên đế qua đời, con trai mình chắc chắn sẽ bước lên ngôi vị hoàng đế, nào đâu dự đoán được Lục Hành Chu trên mặt hòa khí, trên thực tế lại căn bản không thuộc dưới trướng nàng, quay người liền đẩy ra một đứa trẻ khác.
Việc này làm nàng trở thành trò cười trong cung, đến việc đi tìm người khởi xướng phiền toái nàng cũng không dám
, chẳng những không dám tìm phiền toái, mà còn muốn nịnh hót thêm. Bởi vì nàng đã nhìn rõ ràng, thứ Lục Hành Chu muốn chính là con rối, muốn đem thiên hạ Đại Ứng chặt chẽ nắm trong tay, nàng e sợ khi con mình trưởng thành làm hắn ngứa mắt.
"A, bênh này của nương nương tới thật là thần kỳ, chẳng những dung mạo đại thịnh, đến mồm miệng so với trước đây lanh lợi không ít, ta thấy bệnh như vậy, không ngại nhiều thêm mấy trận đâu!"
"Việc này không nhọc Quý thái phi nhọc lòng." Khương Nhuế cầm khối bánh hoa đào.
Tiêu thái phi cười lạnh một tiếng, vỗ tay áo mà đi.
Hàm Yên nhíu mày nhìn bóng dáng nàng, đám người đi xa, mới bất mãn nói: "Quý thái phi cũng thật quá đáng, còn nguyền rủa nương nương sinh bệnh thêm."
"Để ý nàng làm gì, chỉ là nói một hai câu ganh tị mà thôi." Khương Nhuế ăn xong bánh hoa đào, lại uống lên nửa chén trà nhỏ, "Đi thôi, chúng ta cũng hồi cung."
Loan xe lắc lư trên đường, Khương Nhuế chống trán dưỡng thần, khi đi qua một góc tường, chợt nghe Hàm Yên nhỏ giọng nói: "Nương nương, liễn xe Quý thái phi ở phía trước, Lục công công cũng ở đó."
Khương Nhuế mở mắt ra, chỉ thấy bên ngoài hơn mười thước, liễn xe Tiêu thái phi ngừng ở giữa đường, mà người của nàng lúc này lại hạ liễn, đang cùng Lục Hành Chu nói chuyện, trên mặt mang theo ý cười không ngớt.
Con đường này để hai giá xe đi song song cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu giá xe kia hạ ở giữa đường, thì giá xe khác liền không qua được.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh bên này, Lục Hành Chu nhìn qua.
Tầm mắt mới vừa chạm vào nhau, Khương Nhuế liền quay đầu, hơi hơi nâng cằm lên, không muốn cùng hắn đối mặt, "Quay đầu."
"Như thế nào cũng nên là Quý thái phi tránh đi mới đúng." Hàm Yên lẩm bẩm lầm bầm, sai nội thị thay đổi phương hướng.
Nhưng Lục Hành Chu lại không nhanh không chậm nói: "Thái Hậu nương nương dừng bước."
Hắn mở miệng, nội thị nâng liễn liền không ai dám động.
Khương Nhuế lộ ra một chút tức giận, lại cường chế áp xuống.
Lục Hành Chu vòng qua liễn xe Tiêu thái phi hướng bên này đi tới, Tiêu thái phi ở đằng sau nhìn vài lần, mới không quá tình nguyện lên liễn rời đi.
"Công công có chuyện gì?" Đợi Lục Hành Chu đi đến trước mặt, Khương Nhuế hỏi, cô không giống như Tiêu thái phi hạ liễn xuống, mà ở trên cao nhìn xuống hắn, tựa hồ như vậy nàng mới có đủ tự tin.
Lục Hành Chu cười khẽ, "Chỉ là muốn vấn an nương nương, không biết phượng thể nương nương hôm nay tốt không?"
"Rất tốt, không nhọc công công quan tâm." Khương Nhuế từ trên người hắn dời mắt đi, ánh mắt lãnh đạm dừng ở phía trước, rõ ràng không muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng lại không thể không nhẫn nại.
"Thẩm thái y nói với ta, nương nương phượng thể hư hại, cần phải sinh dưỡng mới tốt." Lục Hành Chu mỉm cười nhìn cô.
Việc thỉnh mạch hôm qua, cô thân là Thái Hậu, lại không thể không nghe bài bố từ một hoạn quan, vốn chính là sỉ nhục, hắn lại cố ý nhắc tới, Khương Nhuế tức giận áp lại không được, trên mặt hiển lộ vài phần, buột miệng thốt ra: "Công công bản lĩnh thật lớn, không biết mặt còn đau hay không, cũng nên kêu thái y nhìn xem mới tốt đấy!"
Lục Hành Chu ý cười hơi thu.
Trên đời này người dám đánh hắn, đều đã tử tuyệt
(chết).
Khương Nhuế lời vừa nói ra, dường như ý thức được xúc động, sắc mặt trắng bệch, sống lưng lại đĩnh
(ưỡn) đến càng thẳng, bộ diêu* phượng hoàng trên búi tóc hơi hơi rung động, dường như đang thanh minh một tiếng.
*Bộ diêu: bộ (bước), diêu (lay động) [Hình ảnh] Ống tay áo cung trang to rộng phức tạp, đôi tay cô đặt ở trên đầu gối nắm chặt, mơ hồ lộ ra một chút, thấy được xanh tím trên cổ tay.
Lục Hành Chu xem ở trong mắt, lạnh lẽo trên mặt rút lui, phục lại ý cười.
Chính là như vậy.
Cao cao tại thượng, hoảng loạn.
Như thế mới làm người cảm thấy thú vị.
Xem thường hắn thì thế nào? Còn không phải không tình nguyện mặc hắn bài bố sao.
Ngữ khí hắn càng thêm nhu hòa: "Đa tạ nương nương quan tâm, thần vẫn rất tốt, chỉ là lo lắng da dày thịt béo cộm đau tay ngọc của nương nương, đó chính là lỗi của ta."
Lời này càn rỡ không ngừng, còn xưng được với tuỳ tiện.
"Vô sỉ!" Khương Nhuế trợn mắt giận nhìn, không muốn tiếp đãi hắn, "Hồi cung!"
Nhưng nội thị lại không dám động, một đám cúi đầu khoanh tay.
"Các ngươi..." Khương Nhuế tức giận đến phát run, lại trừng Lục Hành Chu, thần sắc phẫn nộ, hốc mắt ửng đỏ, không biết là giận hay là uất ức.
Lục Hành Chu cười cười, mới thong thả ung dung nói: "Một đám đều điếc? Còn không tiễn nương nương hồi cung?"
Nhóm nội thị lúc này mới vội vàng nâng liễn khởi giá.
"Cung tiễn nương nương." Lục Hành Chu chậm rì rì nói.
"Đồ vô sỉ!" Khương Nhuế chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lục Hành Chu ý cười trên mặt không đổi chút nào.
Tiểu thái giám phía sau cúi đầu, cậu nhạy bén cảm giác được, sau khi gặp Thái Hậu, tâm tình đốc chủ vui vẻ hơn hẳn.
Nhưng cậu thật sự không hiểu, nếu đốc chủ cố ý ngăn Thái Hậu lại, là vì chọc giận cô, làm người ta ngột ngạt, nhưng chính hắn cũng bị Thái Hậu mắng vài câu mà, sao phải cao hứng như vậy?
Tác giả có lời muốn nói:Khương Nhuế: Bởi vì đốc chủ nhà ngươi có bệnh nha.
Lời editor: Bệnh thích ngược nha.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
23/06/2019 – Hoàn thành.