*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Bắc Chỉ. Tẩm cung yên tĩnh không tiếng động, Lục Hành Chu nhìn Khương Nhuế chằm chằm không chớp mắt, nhìn biểu tình dường như bình tĩnh nhưng lại ẩn dấu cuồng nhiệt.
Bị hắn khí thế bức người nhìn như vậy, nếu là những người khác, chỉ sợ sớm đã run bần bật, thở mạnh cũng không dám, Khương Nhuế lại chậm rì rì ngáp một cái: "Ta còn có thể thế nào? Công công muốn thế nào liền thế đấy, ai có thể ngăn được."
Lục Hành Chu gắt gao nhìn biểu tình cô, chợt cười: "Nếu nương nương nói như vậy, thần cả gan một trận, muốn lưu lại, không biết nương nương có cho phép hay không?"
Khương Nhuế cười như không cười hừ nhẹ một tiếng, "Thiên hạ này hiện giờ đều do công công định đoạt, huống chi dưới chân tẩm cung nho nhỏ? Ngươi nói muốn lưu lại, chẳng lẽ còn có người dám nói không cho sao?"
Giọng nói cô nhẹ phúng (trào phúng), Lục Hành Chu không để bụng, trên mặt cười đến sung sướng: "Vậy mong nương nương chờ một chút, hạ thần rất nhanh sẽ trở lại."
Hắn xoay người đi ra ngoài, Khương Nhuế đoán chắc là đi rửa mặt, lười nghĩ nhiều, lật người qua lười biếng dưỡng thần.
Lục Hành Chu nói rất nhanh sẽ quay lại, quả thực không bao lâu, bên cạnh giường Khương Nhuế hơi hơi lún xuống, phía sau không xa không gần dựa lại một khối thân thể.
Trong núi ban đêm mát mẻ, một người một chăn mỏng vừa lúc ngủ, người lại dựa vào đây liền ngại nóng. Cô dịch vào trong một chút, nhưng không bao lâu, hắn liền theo lại, hơn nữa khoảng cách theo vào so với khoảng cách Khương Nhuế lui lại lớn hơn rất nhiều, trực tiếp ôm cô vào trong lòng, tựa hồ trên giường vừa mới duy trì một chút khoảng cách, chỉ là hình thức rụt rè mà thôi, bây giờ lập tức bại lộ nguyên hình.
Hắn ôm ấp cũng khác người thường, đôi tay chẳng những gắt gao ôm cô, cơ hồ muốn khảm vào trong ngực, hai đầu gối như bắt cóc hai chân cô, để cô từ trên xuống dưới không thể động đậy được chút nào.
Dường như hắn đem tay chân của mình trở thành xiềng xích, chặt chẽ giam cầm cô.
Lồng ngực sau lưng rắn chắc mà nóng bỏng, Khương Nhuế có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn nhìn văn nhược, tay chân dưới quần áo lại ngoài dự kiến rắn chắc hữu lực.
Chóp mũi hơi lạnh cọ cổ và sau tai cô, thanh âm Lục Hành Chu mềm nhẹ ẩn nhẫn, như là áp lực cái gì: "Nương nương, thần hôm nay vô cùng cao hứng."
Khi hắn nói chuyện, hai cánh tay kịch liệt giằng co giao chiến mà hơi hơi run rẩy, trên cánh tay gân xanh nhô lên, một phương diện hận không thể dùng sức đem thân thể đẫy đà mềm mại trong ngực xoa hư, trực tiếp nuốt vào bụng, lý trí còn sót lại, lại nói cho hắn không thể như vậy, phải nhẹ nhàng chậm chạp ôn hòa, nếu không sẽ làm người dọa hư.
Hắn một chút một chút nhẹ mổ vành tai Khương Nhuế, một đôi đại chưởng (tay) ở trên người cô vuốt ve, động tác có vẻ khắc chế mà lại vội vàng, nhưng Khương Nhuế lại cảm giác được, hắn nên có nơi phản ứng, cũng không giống nam nhân phẫn nộ bừng bừng phấn chấn.
Rất nhanh, lúc đầu bức thiết* gió táp mưa sa* xong, tựa hồ đã xác định cô ở trong ngực, sẽ không chạy sang nơi khác, động tác Lục Hành Chu chậm rãi hòa hoãn xuống, tuy rằng tay chân còn giống như rắn quấn chặt lấy cô, nhưng lúc đầu tùy ý vuốt ve, chậm rãi biến thành khẽ du tẩu (sờ mó:vv) trấn an.
*Bức thiết: gấp, không thể trì hoãn. *Gió táp mưa sa: 2 nghĩa: 1. Chỉ sự vất vả ở đời. 2. Ào ạt như gió mưa. (tình cảnh trên hiểu theo nghĩa này nhé). "Nương nương, nương nương..." Hắn ở bên tai Khương Nhuế từng tiếng trầm thấp kêu, thanh âm hơi khàn.
Khương Nhuế vỗ vỗ hoành cánh tay đang treo bên eo mình, chờ hắn buông ra chút, liền xoay người, mặt đối mặt nhìn hắn, khẽ nhíu mày: "Ngươi muốn nóng chết ta hay còn nhột chết ta nữa sao?"
"Thần sao bỏ được." Ánh mắt hắn thế nhưng được xưng là mềm mại.
Bởi vì bị hắn xoa bóp một hồi, vạt áo Khương Nhuế sớm đã tán loạn, lúc này lại nằm nghiêng, lộ ra mảnh nhỏ da thịt tinh tế hoa lệ.
Lục Hành Chu thu vào trong mắt, trong mắt càng thêm u ám, nhưng bên ngoài u ám, càng nồng đậm tối nghĩa.
Hắn có thể cho cô thiên hạ, lại cô đơn không thể cho cô khả năng nam nhân bình thường có.
Ở thời điểm bất lực nhất, muốn vì người mà trả giá hết thảy, là hắn may mắn, nhưng, cũng là tuyệt vọng.
Hắn hơi hơi nhắm mắt, lại lần nữa ôm Khương Nhuế vào trong lòng, hai tay càng thêm dùng sức buộc chặt, khi mở mắt ra, trong mắt đựng đầy điên cuồng chấp nhất.
Bất lực thì thế nào? Cô đã ở trong ngực hắn, cho dù chán ghét, căm hận, sợ hãi, cô đã không còn chỗ trốn, cho dù chết, cũng không thể làm hắn buông tay.
Cánh tay hắn càng thu càng chặt, cơ hồ muốn làm người thở không nổi, Khương Nhuế hé miệng, hung hăng cắn xuống.
Lục Hành Chu kêu lên một tiếng, từ cảm xúc lốc xoáy mê muội thoát ra, lập tức buông lỏng tay, cúi đầu nhìn cô.
Dấu răng hơi hơi thấm ra tơ máu, Khương Nhuế chậm rãi vén mi nhìn thẳng hắn, sau đó vươn đầu lưỡi, một chút một chút liếm đi.
Miệng vết thương đau đớn, nhưng Lục Hành Chu chỉ bình thản đối diện với cô, cảm xúc âm u trong mắt như thủy triều lui bước, đây là lần đầu tiên cô thân cận với hắn như thế, giờ khắc này, hắn cảm thấy chỉ nhìn cô như vậy thôi cũng không tồi.
Nhưng hắn rất nhanh phát hiện, mỗi một lần đầu lưỡi mơn trớn dấu răng, đều sẽ làm thân thể hắn sinh ra một trận run rẩy, tứ chi trăm hãi tê dại phát ngứa, mà này đó xôn xao, dần dần đều hội tụ vào một chỗ trong thân thể.
Phát giác được điểm này, phản ứng đầu tiên của Lục Hành Chu không phải là mừng như điên, mà là không thể tin tưởng.
Hắn hiếm thấy mà sững sờ ở nơi đó.
(ớ ớ.... Mọc ra á??? ớ ớ... ta cũng cảm thấy sững sờ lắm! ta thích một khẩu súng còn nguyên, nên tưởng tượng mọc ra trứng trứng =..=)
Bonus: Trước, ta có đọc 1 bài báo như này: Nên chị nhà ta cùng lắm chỉ là đi trước thời đại thôi nhé ;) Tam quan quý vị vẫn chưa vỡ tan tành đâu =")*** Khương Nhuế khởi động cánh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Điên xong rồi lại ngớ ngẩn?"
"Nương nương..." Lục Hành Chu cổ họng phát khô, "Nương nương làm cái gì?"
Khương Nhuế nhíu mày, "Chỉ là cắn ngươi một cái, Lục công công keo kiệt như vậy, muốn so đo cùng ta sao?"
Lục Hành Chu nhìn cô thật sâu, thấy cô hơi hơi nhăn giữa mày lại, nhìn hai mắt cô hờn giận, nhìn môi cô đỏ bừng. Trước đây sao hắn không phát hiện ra, nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu*, có thể dễ dàng nhiễu loạn nhân tâm như thế, làm tâm hắn không ngừng rung động, cục diện đáng buồn thân thể cũng kích động theo.
*Nhất tần nhất tiếu: mỗi một cái nhăn mặt, mỗi một nụ cười. - -- Quảng Cáo---
🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ. 🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.
***
Lục Hành Chu bỗng nhiên trầm thấp cười rộ lên.
Tuy rằng hắn thường xuyên mang cười, nhưng cái loại cười đó giống như mặt nạ treo trên mặt, mỗi một lần khẽ động khóe miệng, chỉ có da mặt khẽ nhúc nhích, huyết nhục dưới da giống một khối băng lạnh lẽo cứng rắn, hàn ý lộ ngoài da thịt, làm người thấy hắn cười, không những không cảm thấy ấm áp, ngược lại thấu lạnh thấu xương.
Nhưng hắn chưa từng cười giống như lúc này, cười đến giống người điên, giống thằng ngốc (đần), giống đứa trẻ.
Khương Nhuế lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi cúi người xuống, áp lỗ tai vào ngực hắn, nghe cổ tiếng cười bên trong.
Lục Hành Chu đột nhiên ôm cô trở mình.
Gió đêm thổi bay màn lụa, nến đỏ ở trong gió minh minh diệt diệt. (lấp lóe, chợt thắp chợt tắt)
"Nương nương..."
"Hử?" Khương Nhuế không chút để ý đáp lại.
"Lục Hành Chu mệnh này, từ đây liền ở trong tay nương nương."
Khương Nhuế ôm lưng hắn, mười ngón nhỏ dài sát vào đầu vai, cô ngửa đầu, cần cổ thon dài dương ra một độ cung tuyệt đẹp lại yếu ớt.
Cô nhìn màn trên đỉnh đầu, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, phảng phất thở dài, "Ta muốn mệnh ngươi làm cái gì..."
Lời editor: (04/08/2019)
Ta đăng ký mạng để đăng chương... sau bao ngày không up truyện, tương tác giảm hẳn... huhu... tôi buồn lăm lắm, đã vậy có đợt wattpad tôi bị đểu, lại buồn lăm lắm... (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
28/06/2019 - Hoàn thành.