Editor: Bắc Chỉ. Như kẹo mạch nha quấy nhiễu Khương Nhuế nửa ngày, Lục Hành Chu hỏi: "Thần nghe nói cả ngày hôm nay nương nương chưa từng bước ra cửa cung, có chuyện gì không vui sao?"
"Ta mới một ngày không ra cửa, ngươi đã biết rõ ràng như thế, không biết trong cung này trừ bỏ Hàm Yên, còn có ai không phải là người của Lục công công?" Khương Nhuế liếc nhìn hắn.
Lục Hành Chu khẽ cười một tiếng, ôm cô xoa xoa, mới nói: "Lời này của nương nương sai rồi, những người đó là người của thần, nhưng hạ thần là của nương nương, xét đến cùng, đều vẫn là người của nương nương."
Khương Nhuế nhẹ giọng cười nhạo: "Mồm mép công công càng ngày càng trôi chảy."
Lục Hành Chu cười mà không nói, lại hỏi: "Không biết rốt cuộc vì sao nương nương không muốn ra cửa? Khi thần biết được, thực sự rất lo lắng."
"Chính ngươi làm chuyện tốt gì mà không nhớ rõ sao? Y như tiểu cẩu loạn gặm loạn cắn, ngươi không biết xấu hổ cắn ta, mặt mũi ta cũng không dày đến nỗi để lại dấu vết đi gặp người khác." Khương Nhuế không vui nói.
Lúc này Lục Hành Chu mới hiểu rõ nguyên nhân, nhìn kỹ, quả nhiên thấy giữa những sợi tóc rối tung lộ ra một chút da thịt, trên da thịt điểm vài vệt đỏ.
Nhìn thấy chứng cứ phạm tội của mình, hắn không những không thấy thẹn, ngược lại rất thỏa mãn tự đắc, tựa hồ như vậy có thể chứng minh người trong lòng thuộc về hắn.
"Được rồi." Khương Nhuế đẩy hắn một phen, "Trước nhắc nhở công công một câu, tối nay nếu muốn lưu lại, thì an phận một chút, nếu làm ầm ĩ lên, đừng trách ta không lưu tình, ta không ngại nửa đêm đánh ngươi đuổi ra đâu."
Lục Hành Chu bật cười, "Xin tuân theo lời nương nương nói."
Như thế mới an ổn qua một đêm dài, từ nay về sau liên tiếp rất nhiều ngày, Lục Hành Chu mỗi đêm đều đến, rạng sáng ngày kế liền rời đi.
Hắn hành tung bí ẩn, đến muộn đi sớm, trừ bỏ người hầu hạ trong tẩm cung của Khương Nhuế, tạm thời chưa bị người ngoài phát hiện qua.
Mấy ngày sau, vào buổi sáng, tẩu tử Tạ Thái hậu Lý thị lại vào biệt cung cầu kiến.
Khương Nhuế thấy nàng gặp lại mình lần nữa, biểu tình rõ ràng không giống như lần trước, liền biết người Tạ gia hẳn là đã biết được quan hệ giữa cô và Lục Hành Chu. Trên mặt cô không biểu lộ gì, vẫn tiếp kiến nàng như trước.
Ánh mắt Lý thị né tránh, nàng đối với vị chị chồng Thái Hậu này, vốn có vài phần kính sợ, hiện giờ biết được cô vì Tạ gia làm cái gì, lại có chút đồng tình. Nhưng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của nữ giới nữ đức càng nói cho nàng biết, nữ tử nên một dạ đến già, nếu Thái Hậu nương nương và Lục Hành Chu tư tình bại lộ, chỉ sợ thanh danh nữ tử Tạ gia sẽ bị liên lụy, nàng chỉ sợ hai nữ nhi của mình vì vậy khó mà nói thân. (thân này chắc là khó lấy chồng?)
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, trên mặt không tự chủ được biểu lộ ra vài phần, nàng còn chuyển lời Tạ gia lão thái gia tới nói, tuy không nói thẳng, nhưng trong tối ngoài sáng đều ám chỉ, chu toàn cho Khương Nhuế và Lục Hành Chu, tốt nhất có thể mượn việc đó mà bắt được nhược điểm của hắn, nội ứng ngoại hợp, nhất cử (1 lần hành động) đẩy ngã.
Thần sắc Khương Nhuế không thay đổi mà ứng phó, lúc sau Hàm Yên đưa Lý thị ra cung, khi trở về lại tức giận đến dậm chân.
"Nương nương, bọn họ, bọn họ sao có thể như vậy?"
Nàng (HY) cứ tưởng rằng tiết lộ sự kiện kia cho tạ phủ, chắc chắn bọn họ sẽ đau lòng cho nương nương nhà nàng, có lẽ còn nghĩ biện pháp trợ giúp nương nương thoát khỏi ma chưởng của Lục công công. Nhưng kết quả thì sao, những người này chỉ quan tâm thanh danh trong phủ có bị ảnh hưởng hay không, lại muốn nương nương khúc ý đón ý nói hùa, thậm chí làm gian tế, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới, nếu việc này bại lộ, Lục công công sẽ đối xử thế nào với nương nương?
Hàm Yên rất mơ hồ. Nàng cho rằng người nên đối tốt với nương nương, lại không để nương nương ở trong lòng. Mà Lục công công nhìn đáng giận cực kỳ như thế, lại thiệt tình đối tốt với nương nương.
Khương Nhuế không thấy ngoài ý muốn chút nào, tạ phủ có thể đưa Tạ Thái hậu vào cung, đã chứng minh huyết mạch thân tình đến bao nhiêu cũng không bằng quyền thế phú quý tới mê người, huống hồ vào cung mười mấy năm, mỗi năm mới thấy mặt vài lần, mỗi lần gặp mặt còn cách rất xa, bao nhiêu tình cảm cũng dần phai nhạt.
Nếu không nói chuyện tình cảm, vậy chỉ còn lợi ích đáng nói.
Tạ đại học sĩ sở dĩ sốt ruột đối phó Lục Hành Chu như thế, cô cũng có thể đoán được vài phần, gần đây, vì cái gọi là giúp đỡ chính nghĩa, càng quan trọng hơn đó là, hiện giờ người ngồi trên long ỷ là tiểu hoàng đế, là cháu ngoại trên danh nghĩa của lão. Nếu không có Lục Hành Chu, đế vương tuổi nhỏ như thế, lão thân là ông ngoại hoàng đế, đã có thể ôm được quyền thế, nhưng hiện giờ Tạ gia theo không kịp, có lẽ đến lúc ấy, Tạ gia sắp sửa trở thành dòng dõi phú quý đẳng cấp nhất kinh thành.
Ý nghĩ của người Tạ gia cũng là nhân chi thường tình*, Khương Nhuế cũng không cảm thấy nên chỉ trích bọn họ cái gì. Nhưng đồng dạng, cô không phải Tạ Thái hậu, sẽ không trở thành thanh kiếm trong tay bọn họ giúp họ vượt qua mọi chông gai.
*Nhân chi thường tình: thói thường của con người. - -- Quảng Cáo---
🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ. 🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.
***
Cô đáp ứng Tạ Thái hậu, chỉ giữ mệnh của tiểu hoàng đế và ngôi vị đế vương. Lấy sự quen thuộc hiện giờ của cô đối với Lục Hành Chu mà nói, có thể khẳng định, hắn đối với hai dạng này vừa lúc không có hứng thú.
Cho nên nếu người Tạ gia an phân, tự nhiên có thể bảo toàn phú quý. Nếu bọn họ có ý tưởng không an phận, giữa Tạ phủ và Lục Hành Chu, đương nhiên Khương Nhuế chọn người sau rồi.
Việc Lý thị cầu kiến, đương nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của Lục Hành Chu.
Ban đêm, khi hắn tới, lại không nhắc tới việc này, chỉ ôm Khương Nhuế nói chút lời nhàm chán, cuối cùng vẫn là Khương Nhuế trực tiếp mở miệng làm rõ.
"Đối với Tạ gia, không biết công công có tính toán gì?"
Động tác vuốt ve của Lục Hành Chu ngừng một chút, rồi mới cười nói: "Đó là nhà mẹ đẻ nương nương, đương nhiên nên đối đãi thật tốt."
"Nếu bọn họ còn chưa chết tâm, còn tính kế đối phó ngươi, ngươi cũng có thể đối đãi tốt thật sao?"
Lời này không khác gì nói trắng ra, Lục Hành Chu liền hiểu rõ, tối nay cô muốn nói rõ ràng về việc này.
Xác thật yêu cầu nói chuyện, thân phận hai người đặc thù, vắt ngang giữa họ, không chỉ có không rõ tâm ý hai người, càng có rất nhiều quyền lực, phú quý, thậm chí có thể nói là thiên hạ.
Một trong số đó cũng đủ mê người, càng đừng nói đều tập trung ở một chỗ, chúng nó có thể làm cho thân sinh phụ tử (cha con người thân) đao kiếm tương sát, có thể làm cho huynh đệ huyết mạch trở mặt thành thù, có thể làm cho phu thê ân ái mỗi người một ngả.
Nếu không nói rõ ràng ngay lúc này, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một cây gai, trát nhập da thịt thật sâu, xuyên thẳng phế phủ (lục phủ ngũ tạng), đến lúc đó nếu muốn rút lại, liền phải trải qua một hồi tê tâm liệt phế.
Đối với Tạ gia, trước kia Lục Hành Chu không đặt ở trong mắt, bây giờ cũng không đặt ở trong mắt như cũ, chỉ là lúc trước không có gì phải cố kỵ, hiện giờ lại có chút ném chuột sợ vỡ đồ.
Hắn nhìn biểu tình của Khương Nhuế, lựa lời, nói: "Ta với Tạ đại nhân chính kiến không hợp, mấy năm nay vẫn không hòa hợp lắm, đều có chút thành kiến với nhau. Nếu có thể tìm được một cơ hội mở lòng, có lẽ có thể giải trừ hiểu lầm, bắt tay giảng hòa."
Khương Nhuế nghe được liền bật cười, "Ta không biết rằng, Lục công công ngây thơ như thế. Lời này ngươi nói cho Thụy Nhi nghe, thằng bé còn không thèm tin, huống chi ngươi, ta, huống chi Tạ gia?"
Lục Hành Chu cùng tạ phủ đấu tranh có lẽ có trăm ngàn loại kết quả, duy nhất không có khả năng bắt tay giảng hòa, chỉ cần trong lòng người ta vẫn còn có dục vọng, liền không có khả năng đình chỉ vì quyền lợi mà tranh đấu.
Lục Hành Chu sao không biết điểm này? Nhưng ở trước mặt người trong lòng hắn, trình độ Khương Nhuế đủ quan trọng làm hắn thoái nhượng.
Lục Hành Chu quyền thế ngập trời, sở dĩ hắn bò đến vị trí này, mục đích cũng không phải giành quyền lực về cho bản thân.
Có lẽ người trong thiên hạ không tin, nhưng sự thật lại đúng là như thế.
Quyền lực với hắn, chưa bao giờ từng xếp hạng thứ nhất.
"Chỉ cần có thể làm nương nương thoải mái, hạ thần ngây thơ một chút thì có sao?" Hắn nhìn Khương Nhuế, nói ra thiệt tình thực lòng.
Khương Nhuế lắc lắc đầu, nói: "Công công hiểu rõ lòng người hơn ta, nhất thời thoái nhượng dung túng, chỉ sợ không làm người ta thỏa mãn, mà là lòng tham không đáy, mà là được một tấc lại muốn tiến một thước. Bản lĩnh gia phụ, ta hiểu rõ đôi chút, nếu quả thực để người ở trên triều đình có cơ hội phát triển quyền cước, với thiên hạ lê dân bá tánh mà nói, chưa chắc là chuyện may mắn."
Nghe cô nói ra lời này, Lục Hành Chu thực sự ngoài ý muốn, phải biết rằng không lâu lúc trước, cô còn cùng Tạ lão nhân mưu hoa đối phó hắn. Lục Hành Chu cũng không vì việc đó mà nảy sinh khúc mắc với cô, chỉ là tò mò với chuyển biến của cô.
"Vậy ý nương nương là?" Hắn hỏi.
"Nên như thế nào thì như thế ấy, có đôi khi răn đe, là để người ta nhận rõ sự thật, từ trong vọng tưởng tỉnh táo lại, không chắc là chuyện xấu, có lẽ có thể ngăn cản bọn họ phạm phải sai lầm lớn hơn nữa, không thể đền bù sai lầm."
Nghe đến đó, Lục Hành Chu hiểu rõ vài phần. Cô để hắn răn đe Tạ gia, cũng không phải nhằm vào, ngược lại là bảo hộ, bằng không nếu chờ Tạ gia chạm vào điểm mấu chốt, thứ mất đi, không chỉ riêng phú quý.
Khương Nhuế lại nói: "Lúc trước ta không hiểu được, còn tham dự mưu hoa của gia phụ, hiện giờ mới dần dần tỉnh ngộ, cũng không phải tất cả mọi người đều thích hợp đứng ở vị trí của công công, đâu đã vào đấy, người nào chức nấy, mới là sắp xếp tốt nhất."
Giờ đây, nghi hoặc trong lòng Lục Hành Chu đều tan biến. Hắn nhìn Khương Nhuế, cong lên khóe miệng cười nói: "Thần còn tưởng rằng nương nương đau lòng hạ thần, mới nghĩ cho ta, không ngờ trong lòng nương nương lo lắng là thiên hạ bá tánh, là đại ái."
"Giỏi cho một người không biết xấu hổ như ngươi," Khương Nhuế liếc hắn một cái, "Cái gì cũng đều nói được, da mặt ngươi sợ là đồng tưới thiết đúc." (bằng đồng đúc sắt)
Bị cô ghét bỏ như thế, ngược lại Lục Hành Chu cười đến thoải mái, tối nay cô nguyện ý nói rõ cho hắn biết, với hắn mà nói là chuyện vui ngoài ý muốn, đây có phải chứng tỏ rằng, cô đã bắt đầu nhìn thẳng vào quan hệ của hai người, bắt đầu tự hỏi về sau?
Suy đoán như vậy làm cảm xúc hắn mênh mông, bàn tay vẫn luôn không an phận càng thêm làm càn, đang muốn ôm người làm chuyện xấu, lại chợt nghĩ tới một chuyện.
"Lần này hồi kinh, để cho bệ hạ nhập học đi."
Khương Nhuế đem hắn tay từ trong vạt áo mình ném ra, cảnh cáo trừng mắt một cái, mới nói: "Lúc trước không phải không vui, sao bây giờ lại nhả ra? Ta lại cảm thấy Thụy Nhi tuổi còn nhỏ, trước tự học với ta hai năm đã, chờ lớn hơn chút lại đến chỗ tiên sinh chịu khổ cũng không muộn, có thằng bé ở đấy, để ta giết thời gian cũng tốt."
Lục Hành Chu không chừa, để người bắt được lại cầm ngược lấy tay cô, mút mỗi đầu ngón tay đến đỏ lên, trên mặt lại một bộ dạng nghiêm túc nói: "Tuy bệ hạ tuổi còn nhỏ, nhưng lại là vua một nước, sao có thể sợ chịu khổ được? Nếu đến việc nho nhỏ này cũng không ăn được, tương lai sao có thể gánh vác nghiệp lớn xã tắc?"
Khương Nhuế cười nhạo: "Một tháng trước ngươi không nói như thế, giờ đây lại nói lời lẽ chính đáng, không biết giả bộ cho ai xem?"
"Nay đã khác xưa." Bị cô vô tình chọc phá, Lục Hành Chu chỉ cười, ngón tay câu quấn lấy cô, khẽ hôn từ mu bàn tay một đường rơi xuống, trên cánh tay in vài dấu hồng mai.
Không lâu trước đây, hắn nào nghĩ đến sẽ có hôm nay?
Giống như trước tiểu hoàng đế chỉ là tiểu hoàng đế, hiện giờ tiểu hoàng đế lại là tiểu chướng mắt.
Thế nhưng, thời gian trước mắt tốt như vậy, lại đàm luận vấn đề khác không khỏi khó hiểu phong tình, hắn cúi người lấp kín lời Khương Nhuế còn muốn nói ra khỏi miệng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
30/06/2019 – Hoàn thành.