*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Bắc Chỉ. Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả. Convert: Wikidich.com. Thất tịch vui vẻ nha các nàng, đã có ai ăn đậu đỏ chưa? Ta thì nghèo đến nỗi không dám mua gì luôn. Cho nên, duyên năm nay lại thổi qua người ta như gió mùa hè, tát vào mặt ê dát... hay còn gọi là ê sắc ế... huhu ༎ຶ‿༎ຶ
- ---
Màn đêm buông xuống, Phượng Thành biệt thự Hoắc gia giăng đèn kết hoa, không khí nhìn hân hoan vui mừng, nhưng trên mặt người hầu vội vàng lui tới, một chút vui mừng cũng không có.
Trên đèn bàn chụp dán chữ song hỉ, từ bên trong chiếu ra ánh sáng, mang theo chút hồng ấm áp.
Khương Nhuế một thân hỉ phục ngồi ở trong phòng, ánh mắt dần có tầm nhìn, biểu tình trên mặt hơi giật mình. Rất nhiều người bên cạnh đang bận bận rộn rộn, rốt cuộc cũng lui đi ra ngoài, Lý mụ nhìn cô từ nhỏ đến lớn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài: "Tiểu Thất -- thái thái, nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Khương Nhuế chậm rãi chuyển động tròng mắt, dường như tốn rất nhiều tinh thần mới hiểu được bà đang gọi xưng hô của mình, khóe miệng kéo kéo, bởi vì đã lâu không mở miệng, thanh âm có chút khàn, nhưng vẫn nghe ra được tiếng nói thanh lệ dễ nghe của nữ tử trẻ tuổi: "Cháu biết rồi, Lý mụ cũng đi ngủ sớm đi."
Lý mụ lại thở dài, mắt nhìn người nằm trên giường, lắc đầu đóng lại cửa phòng.
Trong phòng nhất thời an tĩnh, Khương Nhuế lại ngồi một lát, xác định sẽ không có người đến nữa, mới từ trên sô pha đứng dậy, đi đến mép giường, đánh giá mục tiêu lần này.
Người trên giường mơ màng ngủ say, mặc dù hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vì mất máu mà trắng bệch, nhưng mặt mày sắc bén, mũi cao thẳng với đôi môi mỏng, đều có thể nhìn ra, khi người này thanh tỉnh, nhất định vừa lạnh lùng lại cường thế.
Sự thật cũng đúng như thế, Hoắc Trường Diệu là trưởng tử Hoắc gia, mười năm trước lão đại soái ngộ hại* bỏ mình, năm ấy nhược quán* Hoắc Trường Diệu con kế nghiệp cha, ở ánh mắt không xem trọng của người nào đó, bằng thời gian ngắn đã nắm giữ được thế lực cha hắn lưu lại.
*Ngộ hại: không may/ vô ý bị hại. *Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là "Nhược". Tuổi hắn tuy trẻ, nhưng thủ đoạn lại sấm rền gió cuốn (mạnh mẽ), liên tiếp phá cách đề bạt trọng dụng người tài, loại bỏ lão bánh quẩy* ngồi không ăn bám, đao to búa lớn khuếch trương chỉnh đốn, ngắn ngủn trong mấy năm, đẩy Hoắc gia đến một tầm cao khác, hiện giờ ai thấy hắn, không phải đều cung cung kính kính kêu một tiếng Hoắc đại soái sao?
*Lão bánh quẩy: maybe mấy ông chỉ có cái mác cho oách thế thôi:v Hơn tháng trước, Hoắc Trường Diệu đến ngoài thành tuần tra thủ hạ trong binh đoàn, trên đường trở về thành bị ám sát, người tới tính kế đã lâu, ở bên người hắn mai phục nội ứng, Hoắc Trường Diệu tuy tránh được một kiếp, lại vô ý bị thương hai chỗ, hôn mê bất tỉnh.
Chuyện hắn bị thương được người có tâm tuyên truyền tứ phía, tuy rằng trong quân đại bộ phận tướng lãnh đều do một tay hắn đề bạt, trung thành và tận tâm, nhưng cũng có vài người mượn vụ này đục nước béo cò, khiến cho nhân tâm dao động, hoảng loạn.
Trong biệt thự Hoắc gia càng là như thế.
Hoắc lão đại soái khi tuổi còn trẻ phong lưu không kềm chế được, ngoại trừ thái thái chính phòng, còn cưới hai ba phòng di thái, bên ngoài còn có vài hồng nhan tri kỷ, dù nhiều nữ nhân như vậy, nhưng chỉ có thái thái chính phòng sinh cho ông hai trai một gái, còn có Nhị di thái sinh được đứa con trai, chờ nuôi đến khi thành niên, chỉ có thái thái sinh được trưởng tử Hoắc Trường Diệu, và Nhị di thái sinh ra con thứ Hoắc Trường Lâm, còn lại đều chết non.
Hoắc lão thái thái mấy lần trải qua nỗi đau cốt nhục chia lìa, hiện giờ xem Hoắc Trường Diệu trở thành mệnh căn tử, mọi người đều cho rằng Hoắc đại soái xảy ra chuyện, bà chắc chắn sẽ ngã xuống, ai cũng không nghĩ tới, vị lão thái thái nhỏ gầy cố chấp này, chẳng những không rơi một giọt nước mắt, còn chống đỡ được đến hôm nay.
Khi bác sĩ bó tay không có cách nào, không biết lão thái thái tìm được đạo nhân ở nơi nào, đạo nhân xem qua Hoắc Trường Diệu, lôi ra một tờ giấy hồng, viết xuống sinh thần bát tự, để lão thái thái tìm một cô nương xung hỉ (chuyện vui, điều tốt lành?) với Hoắc Trường Diệu, sự tình có lẽ sẽ chuyển biến.
Người nhà họ Hoắc tìm một vòng, cuối cùng phát hiện, người hoàn toàn ăn khớp sinh thần bát tự này, chính là thất tiểu thư Phan Tố Tố lão thái thái thu dưỡng.
Phan Tố Tố từ nhỏ cha mẹ song vong, cha là thủ hạ cũ của lão đại soái, niệm đến tình cũ, lão đại soái đưa cô ấy về Hoắc gia, nuôi ở dưới gối Hoắc lão thái thái, con cái Hoắc gia như cô ấy có vài người, cô ấy xếp hàng thứ bảy.
Tuy nói không cha không mẹ, nhưng Hoắc gia đối xửa với cô ấy không khác gì tiểu thư thiếu gia chân chính, Phan Tố Tố một đường vô ưu vô lự lớn lên, dưỡng thành tính tình hoạt bát hướng ngoại, Hoắc lão thái thái sau khi mất đi con gái duy nhất, đối xử với cô ấy càng thêm yêu thương.
Dưới sự nuôi dưỡng thâm hậu như vậy, khoảnh khắc Hoắc lão thái thái thường ngày nghiêm khắc quỳ xuống trước mặt cô ấy, thỉnh cầu cô ấy cứu lấy Hoắc Trường Diệu, Phan Tố Tố có thể cự tuyệt thế nào được?
Mặc dù người trong lòng cô ấy không phải Hoắc Trường Diệu, cũng đành phải rơi lệ đáp ứng.
Hai ngày trước, mắt thấy hôn lễ đến gần, Phan Tố Tố trong lòng buồn khổ liền ra ngoài giải sầu, không cẩn thận lạc biển bỏ mình, Khương Nhuế nhân lúc đấy làm trao đổi với cô ấy.
Tuy rằng thân (thể) chết, Phan Tố Tố còn nhẹ nhàng thở ra, cô ấy hy vọng Khương Nhuế có thể thay cô ấy báo đáp ơn dưỡng dục của Hoắc gia, nếu có thể, vì cô ấy mà nhìn Hoắc Trường Lâm một lần.
Hoắc Trường Lâm là con thứ Hoắc gia, do Nhị di thái sinh ra, du học bên ngoài mấy năm, vẫn chưa từng trở về.
Người Phan Tố Tố nhớ mãi không quên, chính là cậu ta.
Trên đường truyền đến tiếng gõ kẻng, mới vừa rồi biệt thự Hoắc gia còn có chút động tĩnh, giờ đây càng thêm yên tĩnh.
- -- Quảng Cáo---
🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ. 🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.
***
Hôm qua Khương Nhuế đã kiểm tra cho Hoắc Trường Diệu, sở dĩ hắn hôn mê bất tỉnh, rất có thể là do trong đầu có khối máu bầm.
Cô để ngón tay ở sau đầu hắn, từ đầu ngón tay phát ra một sợi linh khí cực nhỏ, từng chút từng chút xóa đi máu bầm. Đại não là bộ phận phức tạp nhất trong cơ thể, mặc dù cô có nắm chắc, nhưng cũng không dám thiếu cảnh giác, quá trình này vẫn luôn làm liên tục đến khi chân trời trắng bệch mới kết thúc.
Tiếng người hầu dậy sớm đi lại từ dưới lầu truyền đến, Khương Nhuế xem xét thời gian Hoắc Trường Diệu tỉnh lại, che miệng ngáp một cái, không nằm xuống giường mà trực tiếp ghé vào mép giường ngủ.
Ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, ánh mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua khe hở bức màn, vừa lúc dừng ở trên mặt Hoắc Trường Diệu, chỉ thấy cặp lông mày khẽ nhíu, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Hôn mê gần một tháng, trong mắt Hoắc Trường Diệu khó được mang theo chút mê mang, nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh.
Hắn bình tĩnh nghĩ lại chuyện phát sinh lúc trước, một mặt ở trong đầu nghĩ đủ loại khả năng, một mặt chống thân thể ngồi dậy, khẽ lắc lắc đầu, hoàn thành hai động tác này, đã hao hết sức lực còn tồn trong người hắn.
Không hề nghe thấy tiếng hô hấp của Khương Nhuế, ánh sáng trong phòng lại không rõ ràng, chờ nâng tầm mắt lên, Hoắc Trường Diệu mới phát hiện sự tồn tại của cô.
Bởi vì nhìn không rõ, hắn cứ tưởng rằng người hầu chăm nom, nhìn kỹ lại mới nhận ra, là thất muội ngày thường khi thấy hắn liền cúi đầu đi đường vòng.
Còn chưa chờ hắn suy nghĩ cẩn thận vì sao cô lại ở chỗ này, người hầu gõ lên ván cửa, đẩy cửa mà vào, nhìn đến Hoắc Trường Diệu dựa ngồi ở đầu giường, phản ứng đầu tiên không phải kinh hỉ, mà là sửng sốt, sau đó sợ hãi kêu lên chạy xuống dưới lầu.
"Đại soái tỉnh rồi! Đại soái tỉnh rồi!"
Nhìn thấy hành động của nàng, Hoắc Trường Diệu liền biết chắc là mình hôn mê thời gian không ngắn.
Tiếng kêu của người hầu làm bừng tỉnh Khương Nhuế, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Trường Diệu, lập tức vui mừng khôn xiết, "Đại ca, anh tỉnh rồi!"
Hoắc Trường Diệu thoáng gật đầu, "Vất vả rồi."
Vui sướng qua đi, Khương Nhuế mới nghĩ lại tình cảnh của chính mình, vui sướng lập tức bị bịt kín một tầng khói mù, cô cúi đầu che dấu, vội vã đi ra ngoài, "Em đi nói với mẹ."
Thần gió thổi mở mành cửa sổ, càng nhiều ánh sáng chiếu vào phòng trong, Hoắc Trường Diệu thấy không ít dụng cụ trong phòng đều dán chữ hỉ, đại khái hiểu hàm ý sau lưng, hắn nhíu mày thật chặt.
Khương Nhuế chỉ đi đến nửa đường, liền gặp đoàn người Hoắc lão thái thái Vương thị vội đi tới.
Vương thị nắm chặt tay cô, "Tiểu Thất, Trường Diệu tỉnh thật rồi sao?"
"Là thật ạ, đại ca tỉnh rồi."
Vẩn đục trong mắt Vương thị lập tức lăn ra hai giọt nước mắt, từ khi Hoắc Trường Diệu xảy ra chuyện đến nay, bà chưa từng khóc một lần, hiện giờ biết tin hắn tỉnh lại, ngược lại chịu đựng không nổi.
"Ông trời có mắt, ông trời có mắt mà!" Bà đẩy người nâng đỡ ra, chống quải trượng thất tha thất thểu đi lên trước, mọi người đành phải gắt gao đi theo phía sau.
Dù cho trong lòng Hoắc Trường Diệu có không ít nghi ngờ, nhưng nhìn thấy mẹ già ở đầu giường mình lão lệ tung hoành, nhất thời không hỏi gì nhiều.
Biệt thự Hoắc gia cãi cọ ồn ào một trận, khóc khóc, khuyên khuyên, mời bác sĩ mời bác sĩ, chờ trần ai lạc định* hết thảy, trôi qua hơn phân nửa buổi sáng.
*Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc. Trong thời gian dài chưa từng ăn cơm, trước mắt Hoắc Trường Diệu chỉ có thể uống cháo loãng, Vương thị ngồi ở trước giường, vẻ mặt vui mừng từ ái mà nhìn hắn.
"Mẹ, vì sao trong phòng lại bày trí như vậy?" Hoắc Trường Diệu buông bát cháo xuống.
Vương thị mặt chứa vui mừng, đem chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này kể một lượt, cuối cùng nói: "Cách của đạo trưởng quả nhiên hữu dụng, đêm qua mới thành thân, hôm nay con đã tỉnh rồi!"
Hoắc Trường Diệu lại càng nghe ấn đường nhăn đến càng chặt, "Chuyện này thật hoang đường --"
"Không được nói bậy!" Vương thị khẩn trương mà đánh gãy hắn, "Thần tiên đều đang nhìn đấy, cẩn thận bọn họ nghe thấy được lại không vui."
Vương thị vốn ăn chay niệm phật, qua chuyện này, càng thêm thành kính.
"Nhưng con chỉ xem Thất muội là em gái, em ấy cũng xem con là đại ca, chuyện này đối mặt như thế nào? Mẹ, bây giờ từ bỏ còn kịp." Hoắc Trường Diệu nhíu mày nghiêm mặt nói.
Vương thị lập tức kích động, bàn tay khô gầy chặt chẽ bắt lấy hắn, "Không thể từ bỏ, đạo trưởng nói, bát tự của con quá mạnh mẽ, chỉ có tiểu Thất mới có thể hợp, lần này có thể tỉnh ít nhiều là do nó, nếu sau đó hai người các con tách ra, con lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ phải làm sao bây giờ? Trường Diệu a, mẹ chỉ còn một mình con, nếu con xảy ra chuyện không hay gì, không bằng để ông trời thu nhận mẹ, đi trên đường hoàng tuyền còn có bạn!"
Bà lại nổi lên nước mắt.
Hoắc Trường Diệu biết bà xưa nay hiếu thắng, nhưng hôm nay chốc chốc lại khóc vài lần, biết mình hôn mê đã làm bà bị kinh hách, không đành lòng nói nữa, chỉ phải tạm thời kiềm chế xuống.
Khương Nhuế đứng ở ngoài phòng, nghe đến đó, mới quay người đi về phòng của mình.
Có Hoắc lão thái thái ở đấy, Hoắc Trường Diệu muốn cùng cô tách ra, chuyện này dường như không có khả năng, đồng thơi cũng làm cô nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Giờ đây cô chậm rãi phát giác, những mảnh nhỏ linh hồn đó tiêu hao quá nhiều tinh lực, với thân thể cô mà nói, cũng không phải là chuyện tốt, khi cô rời khỏi thế giới kia, cảm giác được tinh thần mơ hồ mỏi mệt.
Sắm vai một đời người yêu, trong lòng rõ ràng chỉ là sắm vai, nhưng những việc trải qua lại là sự thật, làm bạn cũng là sự thật.
Cô cho rằng sẽ không bị ảnh hưởng gì, thế nhưng lại đánh giá cao chính mình.
Lúc này đây, cô quyết định không cố tình trở thành người yêu của hắn nữa, dù sao cô và Hoắc Trường Diệu đã thành vợ chồng, cho dù không có tình cảm, chỉ cần còn ở chung dưới một mái hiên, vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ như trước.
Tác giả có lời muốn nói:Khương Nhuế: Không muốn công lược nữa, cái này nuôi thả đi.
Đại soái: Đãi ngộ khác biệt... 【 ủy khuất ba ba T^T 】
Lời editor: Thất tịch mà... cũng định một phát 7 chương... nhưng vừa nhớ mới bạo chương không lâu:vv nên dẹp đi ha:vv
Chúc mừng các nàng đã đoán đúng nghề của chú chúng ta ở thế giới này ~(˘▽˘)~, có nhiều nàng nói là "Quân nhân" ờ thì cũng đúng nhưng không rõ, sau này nhớ đoán rõ ràng lên chút nha:v
/Góc tố khổ/: Vẫn chưa được ăn cơm - 12.26.p.m ಥ‿ಥ
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
04/07/2019 - Hoàn thành.