Chương 191: Đây Chính Là Thiền Canh
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- Sợ là bần tăng phải khiến thí chủ thất vọng, bần tăng tài sơ học thiển, có lẽ chỉ có thể làm một người nghe.
Nghe được đoạn đầu, Lý Tuyết Anh bắt đầu lo lắng, kỳ thật, cô không phải tới tìm người giải hoặc, vấn đề của bản thân, cô rất tinh tường. Chỉ là giấu ở trong lòng, cảm thấy khó chịu, muốn tìm một người đáng tin cậy để thổ lộ hết mà thôi. Phương Chính cho cô một cảm giác rất tốt, mặc dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vẫn khiến cô có một cảm giác thân cận tự nhiên, một cảm giác an tâm tường hòa. Trọng điểm là hòa thượng này không biết cô!
Đến khi nghe được nửa câu sau, Lý Tuyết Anh nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Vậy thì nghe một chút đi.
Lý Tuyết Anh đang muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng người huyên náo, có người cao giọng la lên:
- Lý Tuyết Anh! Lý Tuyết Anh!
Lý Tuyết Anh hoảng hốt trong lòng...
Phương Chính nói:
- Thí chủ, tựa như là đang tìm cô.
Lý Tuyết Anh thở dài nói:
- Thôi, xem ra hôm nay chúng tôi chỉ có thể trò chuyện những thứ này. Ân, nếu như có thể, những chuyện tôi đã nói với anh hôm nay, không được nói với những người khác, có được không?
Lý Tuyết Anh hỏi.
Phương Chính gật đầu nói:
- Bần tăng có thể giúp thí chủ giữ bí mật.
- Cảm ơn, tôi rất thích sự thanh tĩnh ở nơi này, cũng rất thích cảm giác chân thật tinh khiết khi tiếp xúc với anh, anh giúp tôi hiểu được một đạo lý.
Lý Tuyết Anh khẽ mỉm cười nói.
Phương Chính tò mò hỏi:
- Đạo lý gì?
- Có đôi khi tư tưởng của người ta quá mức phức tạp, tất nhiên là có thể đạt được một vài thứ, nhưng mà cũng sẽ mất đi một vài thứ. Đơn giản một chút, phản phác quy chân, mới là thật sự nhẹ nhõm. Đáng tiếc, ngộ được thì dễ, làm được thì khó, tôi chính là không làm được, ai...
Nói xong, Lý Tuyết Anh xoay người rời đi, trên mặt có dáng tươi cười nhẹ nhõm, nhưng trong một nháy mắt bước ra khỏi chùa, dáng tươi cười thay đổi, đã phủ lên dáng mỉm cười của nghề nghiệp, yên lặng đeo lên kính râm.
Mà sau lưng, Phương Chính sững sờ ngay tại chỗ.
- Đơn giản một chút, phản phác quy chân, mới là thật sự nhẹ nhõm? Phản phác quy chân, đơn giản một chút? Núi là núi, nước là nước?
Phương Chính chợt tỉnh ngộ, cười lên ha hả:
- Bần tăng đã hiểu! Thiền Canh, Thiền Canh a, là bần tăng suy nghĩ nhiều! Trồng trọt chính là trồng trọt, quên đi tất cả gánh nặng phù phiếm, đi cày cũng được! Ai, thiền, thiền, thiền, bình thường hay nói, thuận miệng mà ra, biết là trống rỗng, là tự nhiên, là thể ngộ trời đất tâm hồn, là trở về bản tính, đến lúc thật sự cần dùng đến, vậy mà lại quên đi.
Phương Chính gật gù đắc ý nở nụ cười, đóng lại cửa lớn chùa chiền, an tâm đi ngủ, bắt đầu từ ngày mai, có thể làm ruộng rồi!
Một đêm này, trong giấc mộng, Phương Chính thấy được một mảnh hoa màu thành thục, lay động trong gió, dưới ánh mặt trời, thật đẹp...
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Phương Chính đã bò dậy, kêu luôn Hầu Tử đang ngủ nướng, Phương Chính quét dọn Phật Đường, Hầu Tử quét lá rụng, Độc Lang phụ trách đổ rác, con sóc thì bị Phương Chính ném lên trên xà nhà dọn dẹp mạng nhện gì đấy, trong lúc nhất thời, khuấy động cho cả chùa chiền sói khóc sóc oán khỉ nổi nóng...
Nhưng vừa nghe Phương Chính nói một câu: làm xong có cơm ăn, tất cả đều ngoan ngoãn đi làm việc.
Quét dọn Phật Đường xong, nấu một nồi Linh mễ, sau đó lấy ra rau mầm chồi non đã hái từ sớm, trụng vào nước sôi, để loại trừ đi hương vị không tốt trong đó, vớt ra, đổ đi nước sôi trụng rau. Lấy ra thêm một chén nước tương, gắp một đũa rau mầm đưa vào trong chén nước tương, chấm tương, thả vào trong miệng, lập tức, miệng đầy mùi thơm ngát!
Đây là mùi vị thơm ngát chỉ rau mầm mới có, lại phối hợp với nước tương hơi mặn, Phương Chính cảm nhận được hương vị mùa xuân đến muộn! Cuối cùng là ăn vào một ngụm cơm Linh mễ, Phương Chính hạnh phúc cười híp mắt.
Mà con sóc thì ngồi trên bàn, trợn to mắt nhìn Phương Chính.
Hầu Tử thì tựa như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ thứ đồ chơi này thật sự ăn ngon như vậy sao?
Độc Lang liếc qua, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm Linh mễ, trong mắt hắn, có cơm Linh mễ là đủ rồi, còn lại đều là không khí! Ăn nhanh một chút, đoạt thêm cơm mới là đạo lý đúng đắn!
- Nhìn bần tăng làm gì? Ăn cơm đi a, ăn xong rồi, chúng ta đi trồng Linh mễ. Lần này phải cố gắng trồng trọt cho tốt, đến khi thu hoạch, hắc hắc, sẽ cho các ngươi ăn no căng bụng mỗi ngày!
Phương Chính cười nói.
Vừa nghe nói là phải làm việc, mấy tên này lập tức ỉu xìu, đến khi nghe được có chỗ tốt, lập tức phấn chấn tinh thần.
Chỉ có điều, con sóc vẫn là chạy tới chụp lấy hai cây rau mầm, cũng học bộ dáng của Phương Chính, chấm một chút nước tương thả vào trong miệng nhai nhai nhấm nuốt, sau đó, con mắt to lập tức sáng lên, một ngụm rau mầm, một ngụm cơm Linh mễ ăn quên cả trời đất.
Phương Chính thấy vậy, cười ha ha, cầm qua một nắm cơm nhỏ, gắp mấy cây rau mầm, chấm nước tương, bỏ thêm một chút dưa cải, cuối cùng cũng gói thành một cái bánh bao đưa cho con sóc. Con sóc liếm liếm, nghi hoặc nhìn Phương Chính.
Phương Chính nói:
- Món này phải một ngụm ăn hết mới thơm hương, thử xem một chút.
Con sóc khẽ nhắm hai mắt, trực tiếp nhét vào trong miệng, phồng má nâng quai hàm mà nhai nuốt, hưng phấn nhảy loạn tại chỗ.
Hầu Tử cũng học theo, ăn một miếng rau mầm, ăn một ngụm cơm Linh mễ, quả nhiên là hương vị ngon tuyệt.
Trong lúc nhất thời, một người một khỉ một con sóc quét sạch một dĩa thức ăn, chờ đến khi Độc Lang phát hiện tình huống không đúng lắm, tiến lại gần, một cây rau mầm cuối cùng đã rơi vào trong miệng con sóc. Độc Lang nhìn thấy, một mặt bi phẫn, kêu lên ô ô, phảng phất như đang nói:
- Đám chết tiệt các ngươi không có nghĩa khí... Không chừa lại cho ta chút nào.
Ăn xong bữa sáng, Phương Chính cầm ra đống nông cụ năm đó Nhất Chỉ thiền sư đã dùng để trồng trọt, vác cuốc đi ra ngoài.
Cuối tháng ba, thời tiết cũng chỉ mới ấm hơn mà thôi, lúc này vẫn chưa bắt đầu trồng trọt, nhất là trên đỉnh núi, nhiệt độ không khí thấp hơn dưới núi nhiều, càng không có khả năng trồng trọt. Nhưng Linh mễ khác biệt, Linh mễ trên cơ bản là không kén chọn khí hậu, cho nên trồng sớm, thu hoạch sớm, sớm ngày được ăn no, thoát khỏi nghèo khó, vì ý nghĩ này, Phương Chính cũng mặc kệ những chuyện khác.
Chùa Nhất Chỉ vốn là không có đồng ruộng, sau này trong thôn mới cho Nhất Chỉ tự một mảnh đồng ruộng ở dưới núi. Nhưng mà sau khi Nhất Chỉ thiền sư đi, cũng đã bắt đầu mùa đông, tự nhiên là không ai xử lý. Mà Phương Chính bây giờ cũng không muốn xuống núi, trên núi có thể trồng trọt, việc gì phải xuống dưới núi chứ?
Thế là Phương Chính đi ra phía sau chùa chiền, chọn một mảnh đất phì nhiêu, ít tảng đá, địa thế bằng phẳng, coi như là căn cứ lương thực của chùa chiền nhà mình.
Nhưng mà, thử thách đầu tiên chính là nhổ cỏ, trên núi có rất nhiều cỏ, mặc dù mới là đầu xuân, cỏ non chỉ mới mọc ra, nhưng mà cỏ khô năm ngoái vẫn còn rất nhiều. Chẳng qua, đối với Phương Chính mà nói, không thành vấn đề, sau khi tu luyện Đại Lực Kim Cương Chưởng, thứ khác không nhiều, chỉ có khí lực là dư thừa!
Một đường vung cuốc đào qua, hết gần phân nửa buổi sáng, đào ra được một mảnh đất trống nho nhỏ, khoảng chừng một trăm mét vuông, đào ra tảng đá vô dụng, vây mảnh đất này lại, bây giờ chỉ cần đổ nước vào, rải hạt giống lên là được rồi. Gieo hạt trồng trọt Linh mễ chỉ đơn giản như vậy, chỉ có điều, sau đó thì phiền toái.
Phương Chính dẫn theo Độc Lang, ngay cả Hầu Tử cũng không thoát được, bưng một cái chậu lớn, đi xuống núi múc nước. Đầu tiên là đổ vào trong vạc Phật, biến thành nước sạch vô căn, sau đó mới đổ nước vào trong ruộng.
Muốn đổ đầy ruộng lúa rộng một trăm mét vuông, đây cũng không phải là công trình nho nhỏ, mấy người bận bịu một hồi cho tới trưa, buổi trưa, cũng chỉ mới đổ đầy một nửa ruộng lúa, Phương Chính cười khổ nói:
- Ta bắt đầu hối hận vì đã trồng trọt ở trên núi, đây chẳng phải là tự tìm phiền toái cho bản thân sao...