Chương 208: Tự Kiểm Điểm Biết Sai
Độc Lang thấy Phương Chính làm thật, vội vàng xoay người chạy, Hầu Tử cũng chạy theo, nhưng mà Hầu Tử chạy trên mặt đất không nhanh, cuối cùng, trong Phật Đường, Phương Chính dẫn đầu quỳ gối trước tượng Phật, sau lưng là một sói, một Hầu Tử, một con sóc quỳ theo, con sóc và Hầu Tử còn tốt, quỳ hai đùi áp lực không quá lớn, nhưng Độc Lang thì chỉ muốn khóc, đây quả thực là làm khó sói a!
Phương Chính nói:
- Ba người các ngươi vừa mở linh trí, nhưng dã tính lại chưa từng sửa đổi, nhất là Hầu Tử, lúc ở Bạch Vân tự ngươi đã thích trộm đồ, khi đó ngươi là một con khỉ hoang trong núi, không ai quản ngươi dạy ngươi. Nhưng mà bây giờ đã vào chùa Nhất Chỉ, ngươi chính là đệ tử của bần tăng, không thể dạy ngươi nên người là lỗi của bần tăng.
Đoàn làm phim rời đi, hết thảy cũng xem như là kết thúc, nhưng mà Phương Chính phát hiện, có một số việc lại không cách nào đi qua.
Chẳng hạn như hoang mang giữa giết và không giết vẫn chưa giải được, lại như lỗi sai lần này, rốt cục là Hầu Tử sai hay là hắn sai? Cuối cùng, Phương Chính phát hiện, sai không ở Hầu Tử, cho dù Hầu Tử thông minh cơ linh, chung quy cũng là động vật, động vật nặng lòng hiếu kỳ, đâu để ý trộm đồ là đúng sai gì đâu? Chỉ có chơi vui hay không, có hứng thú hay không mà thôi.
Người không biết không có tội, cho nên, sai lầm này chung quy là do hắn, vô phương quản giáo vốn là sai; xảy ra sai lầm, không quyết định nhận lầm thật nhanh để trả lại đồ vật, lại bởi vì ngượng ngùng nam nữ mà lựa chọn giấu đồ. Mặc dù sau đó đã suy nghĩ minh bạch, nhưng mà nghĩ quá chậm, ngã một lần khôn hơn một chút, sau khi trải qua sự tình lần này, Phương Chính minh bạch rất nhiều đạo lý.
Nhưng mà sai là sai, không thể bởi vì đã qua mà cứ để trôi qua như vậy.
Phương Chính nói:
- Ba người các ngươi, đều nghe cho kỹ đây, sau này, không phải đồ vật của bản thân, không cho phép động đến, hiểu rõ chưa?
Độc Lang và con sóc liên tục gật đầu, tỏ ý hiểu rõ, cũng biết sai.
Hầu Tử nghe vậy thì ủy khuất nói:
- Lúc ta ở Bạch Vân tự, cũng không nghe ai nói là không thể lấy a. Vì sao đến nơi này, lại chịu nhiều hạn chế như vậy?
Phương Chính quay đầu nhìn Hầu Tử, hỏi:
- Ngươi hái được quả đào, bần tăng len lén lấy đi có được không?
- Đương nhiên không được.
Hầu Tử nói.
- Vì sao không được?
Phương Chính hỏi lại.
- Đó là do ta hái, chính là của ta, sao ngươi có thể len lén lấy đi.
Hầu Tử lý trực khí tráng nói.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Vậy còn đồ vật của người khác, ngươi lại có thể lấy đi sao? Bản thân không muốn, đừng đẩy cho người, chính ngươi không muốn gặp cực khổ, tại sao lại muốn người khác gặp? Hầu Tử, ngươi muốn đi đâu cũng bị ném giày, hay là muốn đi đến chỗ nào cũng đều được tặng quả đào?
Hầu Tử ngạc nhiên, gãi gãi cái mông, nói:
- Đương nhiên là quả đào.
- Mang đến niềm vui cho người, mới có người đưa lại quả đào, mang đến cực khổ cho người, sẽ chỉ bị người ném giày. Hôm nay ngươi hãy ở lại bên trong Phật Đường đi, bần tăng bồi tiếp ngươi quỳ ở nơi này mà suy nghĩ, đến khi nào thông suốt, khi đó mới được đi.
Phương Chính nói.
Hầu Tử, ngạc nhiên, gãi gãi cái mông hỏi:
- Vậy còn cơm?
- Khi nào nghĩ thông suốt, khi đó mới được ăn cơm.
Phương Chính nói.
- A... Chuyện này ,thật vậy a?
Hầu Tử gấp gáp.
Phương Chính nói:
- Ngươi quỳ một ngày, bần tăng quỳ hai ngày, ngươi quỳ hai ngày, bần tăng quỳ bốn ngày.
Đối mặt với Phương Chính tự trừng phạt bản thân gấp đôi, Hầu Tử lập tức không phản bác được, đành phải ngoan ngoãn quỳ gối suy nghĩ. Chỉ có điều, mặc dù hắn biết bản thân làm như vậy là sai, nhưng mà tính bướng bỉnh nổi lên, trong lòng vẫn là nói thầm: Lấy đồ thôi mà, sao lại trách ta...
Phương Chính mặc kệ Hầu Tử, để Độc Lang và con sóc quỳ cho tới trưa, sau đó cũng để cho hai tiểu tử này rời đi, dù sao trong chuyện này hai người cũng chỉ là tòng phạm, hơn nữa, thái độ nhận lầm cũng tốt. Ngược lại là Hầu Tử, ngoan cố không chịu sửa, quỳ tới trưa, quỳ đến đầu gối đau nhức khó chịu, xê qua dịch lại, nhưng vẫn sống chết không chịu nhận sai.
Phương Chính cũng không vội, Hầu Tử không nhận sai, hắn cũng quỳ. Huống chi, bản thân Phương Chính cũng đang tự kiểm điểm lỗi lầm của hắn...
- Chung quy vẫn là tu hành không đủ, gặp chuyện bối rối, bản tâm sinh loạn, luôn nghĩ giấu diếm cho qua là xong, lại quên đi đạo trời sáng tỏ tuy thưa nhưng khó lọt, phạm sai lầm có thể giấu vào đâu được?
Nghĩ đến đây, Phương Chính phát hiện, sai lầm bản thân phạm phải không chỉ có một!
Nghĩ đến đây, thở dài, đứng lên nói:
- Hầu Tử, đi thôi.
Hầu Tử sững sờ, nói:
- Trụ trì, đi làm gì? Không cần hối lỗi nữa sao?
- Theo bần tăng xuống núi.
Phương Chính nói.
- Xuống núi?
Hầu Tử ngạc nhiên.
- Xuống núi nhận sai.
Khi đang nói chuyện, Phương Chính đã ra khỏi Phật Đường.
Hầu Tử khó hiểu kêu lên:
- Không phải là đã qua rồi sao?
- Sự tình đã qua, nhưng mà tâm không qua được. Hầu Tử, ngươi có thể an tâm thoải mái sao?
Phương Chính hỏi.
Hầu Tử theo bản năng gãi gãi cái mông, nói:
- Vẫn tốt đấy chứ...
Dưới núi, thành viên đoàn làm phim đang thu thập đồ vật, chuẩn bị rời đi vào lúc ban đêm. Đám người mang từng thùng dụng cụ, quần áo các loại lên xe, Lâm Đông Thạch kiểm kê vật phẩm, La Lập kiểm tra nhân số, Vu Quảng Trạch và Lý Tuyết Anh đang thảo luận kịch bản.
Đúng lúc này, lão Đào bỗng nhiên kêu lên:
- Phương Chính Pháp sư, sao cậu lại tới đây? Đây là không nỡ xa chúng tôi a?
Đám người nghe vậy, theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy Phương Chính một mặt thản nhiên, trong tươi cười mang theo vài phần giải thoát đi tới. Phía sau còn có một con khỉ xấu hổ hai bước che mặt một lần đi theo.
- Phương Chính Pháp sư, cậu đến đưa tiễn chúng tôi sao?
Một nữ tử cười nói.
Lý Tuyết Anh và Vu Quảng Trạch nghe tiếng cũng nhìn lại, Lý Tuyết Anh nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phương Chính, có một dự cảm xấu, thầm nghĩ:
- Hòa thượng này sẽ không phát bệnh lạ gì a?
Phương Chính lắc đầu nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng là đến nói lời xin lỗi.
- Xin lỗi?
Đám người ngạc nhiên, những ngày này ở chung, mọi người đều biết tính cách của Phương Chính, đây là một hòa thượng rất hòa thuận, cười lên rất rực rỡ, đối xử với ai cũng đều không tệ. Không có bất kì ai có ấn tượng xấu với hắn...
Lý Tuyết Anh thầm nghĩ không tốt! Đang muốn đứng dậy ngăn cản, đã thấy Phương Chính ném qua một ánh mắt, ánh mắt thanh tịnh, không có một tia tạp chất, nhìn đôi mắt này, Lý Tuyết Anh thở dài, cô biết, nếu như không nói ra chuyện này, Phương Chính cũng không phải là Phương Chính. Hắn có thể cho người ta một cảm giác tinh khiết kia, cũng bởi vì hắn có nội tâm tinh khiết, không vương một hạt bụi. Nếu không nói ra, đó chính là tâm bệnh không dứt trong lòng hắn...
Phương Chính thấy Lý Tuyết Anh không nhúc nhích, lúc này mới nói:
- Chuyện chư vị thí chủ mất đồ mấy ngày trước đây, thật ra là lỗi của bần tăng.
- Cái gì?!
Không ít người kinh ngạc kêu lên, nhất là một đám nam nhân, một mặt chấn kinh, sau đó ánh mắt cả đám nhìn Phương Chính trở nên cổ quái. Cũng không phải chán ghét, ngược lại là một loại bội phục và đăm chiêu.
Thậm chí Lâm Đông Thạch ở bên kia còn lặng lẽ che mặt than trách:
- Đại sư mới là mẫu mực trong chúng tôi a, mẹ nó, nội y lấy được phải chia cho tôi một món a. Người khác tôi không cần, vì Tuyết Anh tôi nguyện ý tiêu hết toàn bộ gia…
- Coong!
La Lập đứng bên cạnh trực tiếp ném cho hắn một cái liếc mắt, nói:
- Thứ đồ không nên người... Tôi chỉ cần tiểu Lưu là được.
Lâm Đông Thạch:
- #$%$#... &