Chương 223: Kính Tổ Tiên Nhắc Nhở Đời Sau
Dương Hoa vừa cười ha ha vừa ra khỏi bếp, không bao lâu sau đã cầm theo một cái túi cực lớn đi ra.
Mà giờ khắc này, trong tay Phương Chính đã nhận lấy không ít tiền giấy cúng và hương, Hầu Tử cũng ôm hai bao, trên đường đi vẫn một mực vò đầu, hắn nghĩ không ra, những đồ chơi này không thể ăn được, trụ trì lại lấy những đồ vật này để làm gì?
Đám người Tống Nhị Cẩu đang ngồi chém gió với Phương Chính, chợt nghe Dương Hoa kêu lên:
- Tránh ra một chút, Phương Chính Pháp sư, trên núi của cậu thiếu cái gì tôi đều bao hết!
Tống Nhị Cẩu lập tức chu môi huýt sáo một tiếng, cười nói:
- Ai u, Dương đại thổ hào tới, Phương Chính Pháp sư, có câu ăn của nhà giàu, hiện tại tên này chính là nhà giàu bên trong nhà giàu, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn a.
Phương Chính thì cười ha ha nói:
- Bần tăng cũng muốn a, nhưng mà theo quy củ của sư phụ, không thể lấy quá nhiều từ một nhà, sợ là không thể ăn hết nhà giàu này rồi.
Dương Hoa trực tiếp đưa cho Phương Chính một túi hương và tiền giấy cúng thật lớn, nói:
- Nhiều hay không cũng cứ cầm đi, trước kia trong nhà nghèo nàn, cho cậu ít một chút, hiện tại a, hắc hắc.
Nói đến đây, Dương Hoa cũng xấu hổ.
Thôn dân xung quanh đồng loạt kêu la ồn ào, gì mà Dương thổ hào, Dương địa chủ đều nói ra hết, làm Dương Hoa đỏ bừng cả khuôn mặt, cười mắng hai câu nói:
- Thôi được rồi, Phương Chính Pháp sư, trong nồi nhà tôi còn đang bận hầm canh gà đây, nhanh nhận lấy đi. Tôi đang vội vàng a.
Nói xong, Dương Hoa nhanh chân bỏ chạy, đám người lần nữa ồn ào:
- Quả nhiên là giai cấp địa chủ a, bữa sáng uống canh gà, bữa sáng có hầm Phượng Hoàng hay không a?
- Ha ha.
Đối với lời trêu chọc của người trong thôn, Phương Chính sớm đã thành thói quen, đều là thuận mồm nói chơi, cũng không có ai để ý.
Đồ Dương Hoa đưa tới không chỉ có tiền giấy cúng và hương, dưới đáy trĩu nặng, lật ra xem xét, lại là mấy quả táo lớn đỏ rực, quả đào, chuối tiêu, đủ loại hoa quả.
Phương Chính thấy vậy, mỉm cười, nhìn bóng lưng Dương Hoa, tuyên một câu Phật hiệu.
Lúc này, Vương Hữu Quý cũng đi tới, cũng mang theo một cái túi lớn, Phương Chính thấy vậy, vội vàng lắc đầu nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, không cần nữa, có những thứ này là đủ rồi. Lấy nhiều sẽ chỉ lãng phí.
- Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi, nói nhảm chi nhiều như vậy. Nói cho cậu biết, số đồ vật này của tôi cũng không phải là cho không.
Vương Hữu Quý cười nói, đưa cái túi cho Phương Chính, Phương Chính bây giờ là một ngón tay treo một cái túi, trên tay Hầu Tử cũng đều là túi, còn kém treo thêm hai túi trên cổ hắn.
Những người khác cũng đưa tới, nhưng Phương Chính sống chết không nhận lấy, nhiều tiền giấy cúng như vậy, Phương Chính thầm cười khổ nói:
“Nhất Chỉ lão cha a, người đây là thoát khỏi nghèo khó trước con một bước rồi a. Quả nhiên vẫn là người hạnh phúc.”
Vương Hữu Quý nói:
- Phương Chính Pháp sư, đồ vật cậu cầm cho chắc, chuyện là đây, ngày mai cậu có thời gian thì xuống núi một chút. Ngày mai mọi người đều tế tổ, mong cậu đến niệm cho mọi người hai câu kinh văn.
Phương Chính ngẫm lại, chuyện này cũng không khó, cũng đáp ứng. Những năm trước, trong thôn đều mời tăng nhân Hồng Nham tự đến giúp đỡ tụng kinh, dù sao thì Nhất Chỉ thiền sư tuổi tác đã cao, lên xuống núi cũng không dễ dàng. Chuyện tụng kinh này nói thì đơn giản, thật sự muốn đi đến từng nhà cả thôn, trên cơ bản là sẽ bận rộn từ sáng đến tối, giữa trưa cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi. Một ngày như vậy, ngay cả tăng nhân cường tráng cũng muốn đau lưng nhức eo tê cuống họng, Nhất Chỉ thiền sư làm sao chịu được khổ cực này.
Đáp ứng lời mời của các thôn dân, Phương Chính dẫn theo Hầu Tử về núi.
Trên đường, rốt cục Hầu Tử cũng nhịn không được, hỏi:
- Trụ trì, nhiều giấy như vậy, chúng ta cầm đi làm gì?
- Đây là một tập tục của nhân loại, cũng là một loại phương thức tế điện của người sống đối với người đã qua đời. Người sống phải bỏ tiền mua sắm các loại vật phẩm dùng để sinh hoạt, mọi người tin tưởng, sau khi rời đi nhân thế, con người sẽ đi đến một thế giới khác. Tổ tiên ở một thế giới khác cũng cần phải bỏ tiền để sinh hoạt, mà tiền giấy cúng chúng ta đang cầm trong tay chính là tiền của một thế giới khác, chúng ta dâng hương đốt số tiền này, cũng chính là để hiếu kính tổ tiên. Làm như vậy, một là tôn trọng và hiếu đạo đối với tổ tiên, thứ hai cũng là ký thác tình cảm và sự tưởng niệm của bản thân.
Phương Chính kiên nhẫn giải thích.
- Nhưng mà có nhiều người đưa cho ngươi loại tiền giấy cúng rất đẹp kia, tại sao ngươi không nhận chứ?
Hầu Tử rất buồn bực, số tiền kia, còn có những đĩnh vàng lớn kia, xe hơi nhỏ, quần áo gì đấy, rõ ràng là đẹp hơn a.
Phương Chính mỉm cười, lắc đầu nói:
- Từ xưa đến nay, tiền giấy cúng mới thật sự là tiền tệ thông dụng ở âm phủ, chủng loại tiền giấy cúng rất đẹp mà ngươi nói kia, không thể nói là tiền tệ âm phủ, phải nói là tiền giả âm phủ. Đó chỉ là một thủ đoạn mà thương nhân hiện đại dùng để vơ vét của cải mà thôi. Một năm mới tới một lần, đốt tiền hiếu kính tổ tiên mà lại là tiền giả, tổ tiên nhà ai cũng đều sẽ không vui vẻ, đốt tiền như thế chưa chắc đã có thể mang đến vận may, ngược lại còn có khả năng đưa tới vận rủi. Đương nhiên, đây là cách nói của dân gian. Bần tăng xem ra, đốt tiền chỉ là một cách thức nhớ về người đời trước mà thôi, tâm thành thì linh, tâm thành thì tổ tiên có thể cảm nhận được, nhưng mà ngươi cũng phải để bọn hắn nhìn thấy, mà phương thức biểu hiện tâm thành, chính là ở chỗ tôn trọng quy củ.
- Là vậy a, vậy vì sao ngươi không nói với bọn hắn?
Hầu Tử không hiểu hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Bọn hắn đều hiểu, cho nên đến khi bọn hắn thật sự đi đốt tiền, tiền giấy cúng mới là chủ yếu, những thứ kia chỉ là đồ bổ sung. Xem như lễ vật nhỏ, đồ chơi nhỏ đi.
Hầu Tử lại nhìn hương cúng trong tay nói:
- Vậy cái này thì sao?
- Hương là điện thoại liên lạc giữa người phàm và tổ tiên, bên này đốt hương, bên kia tổ tiên sẽ biết được là chúng ta tới. Cho nên, đây là nhu yếu phẩm, nếu không, dù chúng ta tế tự, nhưng tiên tổ lại không biết, chẳng phải là phí công?
Phương Chính giải thích.
Hầu Tử gãi gãi đầu nói:
- Chuyện này thật đúng là phức tạp.
- Quả thật rất phức tạp, nhưng mà đây là quy củ truyền thừa từ xưa đến nay. Có người nói đây là mê tín phong kiến, nhưng lại không biết, đây cũng không phải là mê tín, mà là một loại nghi thức người xưa luôn sử dụng, để văn hóa hiếu đạo dung nhập vào cuộc sống, dung nhập vào nghi thức, mỗi năm, truyền thừa qua nhiều đời.
- Mà chú trọng loại tế tự này, là cách biểu hiện lòng hiếu thảo đối với tổ tiên bên trên. Nhưng ý nghĩa chân chính, là để cho con cháu đang còn sống nhìn kỹ. Bởi vì có câu, có cha mẹ thế nào, sẽ có con cái thế đó, con cháu nhìn thấy cha mẹ hiếu thuận, tự nhiên cũng sẽ hiếu thuận, đây cũng là một phương thức giáo dục. Đương nhiên, chỉ có hiếu thuận với tiên tổ là không được, hiếu thuận đối với cha mẹ người lớn còn sống mới càng có hiệu quả.
Phương Chính nói những lời này, đều là lời Nhất Chỉ thiền sư nói với hắn năm đó. Chỉ là Phương Chính vẫn nghĩ không thông, Nhất Chỉ thiền sư rõ ràng là một hòa thượng, nhưng tựa hồ bản thân hắn cũng không theo đạo tôn sùng quỷ thần, mà là liên hệ rất nhiều đồ vật vào trong văn hóa sinh hoạt.
Trước kia Phương Chính kém kiến thức, ý nghĩ đơn giản, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng mà hiện tại, hắn lại nhịn không được mà suy nghĩ về quá khứ của Nhất Chỉ thiền sư, hắn thật chỉ là một tăng nhân bình thường nơi núi hoang sao? Quá khứ của hắn là thế nào?
Nhưng mà, những nghi vấn này, nhất định là không ai có thể giải hoặc cho hắn.
- Nếu có cơ hội, hẳn là nên đi dò tra.
Phương Chính thầm nhủ trong lòng.
Dẫn theo Hầu Tử về chùa, buông xuống đồ vật hóa được hôm nay, nghiêm lệnh cảnh cáo ba tên tiểu tử, không cho phép trộm ăn hoa quả, đây là đồ cúng cho ngày mai, muốn ăn, chờ ngày mai lại nói. Ba tên tiểu tử liên tục gật đầu, tỏ ý hiểu rõ, lúc này Phương Chính mới yên tâm đi đến Phật Đường tụng kinh.