Chương 23: Nghèo Rớt Mồng Tơi
- Ai da, hệ thống, mặc dù đồ của ngươi thiên hướng lợi ích, nhưng cái vại này cũng quá lớn a?! Ngươi xác định là chuẩn bị cho ta, mà không phải là cho voi chứ?
Phương Chính đi quanh cái vại, nhìn mà than thở.
Cái vại này, riêng đường kính đã phải tới một mét rưỡi, cao tới hai mét! Thân vại màu nâu, trên có khắc một chữ phật màu vàng! Nhìn qua, có thể thấy được vài phần khí thế!
Phương Chính thử cạo cạo chữ phật màu vàng trên vại nước, kết quả cạo không được, lại thử cắn cắn, hừ hừi nói:
- Cứng như vậy, quả nhiên không phải vàng! Hệ thống, quá lừa đảo a, biến thành màu vàng mà không phải là vàng, không phải là lừa đảo sao.
“Đây là phật kim, không phải phàm kim. Phật kim có được lực lượng trừ tà trấn trạch, giúp chủ nhà gặp giữ hóa lành. Tốt nhất là người đừng có ý đồ với nó, đây là chữ thiếp trên Phật vạc, dù ngươi có cắn gãy cả răng, cũng sẽ không thể làm gì được nó.”
- Khụ khụ… Nói cái gì đó? Ta chỉ xem nó có phải vàng thật không thôi, có định làm gì nó đâu.
Phương Chính bị nhìn thấy, có chút lúng túng lau mũi, hất ống tay áo, muốn đi uống nước, nhưng lập tức lại kinh ngạc.
Quay mấy vòng trong bếp, sau đó kêu lên:
- Ta… A Di Đà Phật, vại nước của ta đâu! Bị trộm rồi? Không đúng, nhà hương thân hương lý ở đây ai mà không có mấy cái vại nước, trộm của ta làm gì?
Không sai, vại nước trước kia của Phương Chính đã biến mất, cùng với đó còn mất cả nước tích trong vại!
“Vại nước kia là phàm vật, đã có phật vạc rồi, mấy cái vại nước kia đương nhiên là nên ném đi. Ta đã giúp ngươi ném, không cần cảm ơn a!”
“Cảm ơn em gái ngươi!”
Phương Chính thầm mắng to, ngoài miệng lại nói:
- Cảm ơn? Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta muốn quất ngươi mấy cái thì có! Đó là vại nước của ta a! Ngươi ném đi cũng không nói một câu? Còn nữa, nước bên trong của ta đâu?
“Ném vại đương nhiên đổ cả nước.” Hệ thống cũng không có ý hối cải.
Phương Chính bất đắc dĩ, ghé nhìn vào trong phật vạc, bên trong sạch sẽ, không có cả một giọt nước.
Hắn thực sự khóc mà không ra nước mắt, muốn uống chút bọt nước cũng không có.
Phương Chính lại chạy tới cái giếng nước trong hậu viện, ép ép cần nước, chỉ nghe được tiếng xì xì, căn bản không có nước.
- Ai, xem ra phải xuống núi gánh nước rồi.
Phương Chính thực không muốn, có điều vẫn phải cầm đòn gánh, xốc hai thùng nước.
- A? Nhẹ vậy? Không đúng, trước kia không thấy nhẹ như vậy a.
Phương Chính ước lượng gõ gõ cái thùng sắt, thùng nước làm bằng sắt lá bang bang rung động, hiển nhiên không phải giả.
Phương Chính lập tức nghĩ lại, hắn luyện “Đại Lực Kim Cương chưởng” , sức lực hiện tại, quả thực hơn xưa quá nhiều.
Phương Chính cười khổ:
- Được, hệ thống, ngươi sớm đã tính để ta xuống núi gánh nước đúng không? Khó trách để ta luyện một môn võ như thế, hóa ra muốn để ta làm lao động chân tay.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Độc lang ngoắt cái đuôi từ xa lanh lợi trở về, Phương Chính nhìn thấy Độc lang, hai con ngươi lập tức đảo một vòng…
Nhất Chỉ sơn, vốn là một ngọn núi thẳng tắp, đường núi cũng rất dốc, hơn nữa đã nhiều năm không sửa, nhiều chỗ đã vỡ nát, đi bộ phải cẩn thận.
Cũng may, con đường này vốn rộng hai mét, cho nên chỉ cần không cố ý nhảy nhót lung tung, cũng không có gì nguy hiểm. Ngược lại, càng khiến cho Nhất Chỉ sơn trở nên đặc biệt.
Đồng thời, Nhất Chỉ sơn cũng không chỉ đơn thuần là một trụ thẳng đứng, mà chia thành từng khúc một, tựa như một búp măng, hoặc có thể nghĩ là các đốt ngón tay. Mỗi một khớp nối, đều tự thành một mảnh, có rừng cây, có bãi cỏ, cũng có suối.
Nơi Phương Chính cần đi chính là đốt thứ hai, nơi đó có một con suối tự nhiên, nước trong suối vô cùng ngọt, thuận sơn mà chảy xuống, đi ngang qua Nhất Chỉ thôn, dưới thôn, có rất nhiều người uống nước trong suối này, có điều từ khi khoa học kỹ thuật phát triển, nhiều nhà đều đào nước ngầm, cũng ít uống nước suối hơn. Hơn nữa, trong làng khai phá đất hoang, cho nên cũng hủy mất dòng suối.
Suối nước, biến thành ruộng nước, mọi người muốn uống nước suối, vậy chỉ có thể lên núi uống.
Lên núi không dễ, cho nên người uống nước đã ít càng thêm ít.
Đối với việc này, không ít người lớn tuổi cảm thấy tiếc nuối, nhưng sinh kế bắt buộc, không thể không khai hoang phá suối.
Mà Phương Chính, hắn cũng chỉ có thể cảm khái. Khoa học kỹ thuật phát triển từng ngày, nhưng thiên nhiên cũng theo đó mà bị phá hư, ký ức, hồi tưởng của mọi người cũng bị khoa học kỹ thuật xóa nhòa. Một người rời thôn mấy năm, lúc về cơ bản đều thấy vật người đều khác, đây chính là biến hóa. Đối với sự biến hóa này, Phương Chính luôn thống nhất lắc đầu, đổi môi trường lấy phát triển, dù là ở đâu cũng không phải chuyện lâu dài.
Giờ khắc này, trên dốc bậc thang, một người gánh hai cái thùng, đi theo sau một con sói to như bê con với điệu bộ ủy khuất, trên lưng con sói đang đầy ủy khuất này, lại có hai cái thùng nước nhỏ, thùng nước nhỏ bằng gỗ cột lên người nó, nhìn qua quả thực quái dị.
- Kêu la cái gì? Có muốn ăn Linh mễ nữa không? Muốn ăn thì mau làm việc. Không đúng, cái này gọi là tu hành! Cái gì gọi là tu hành? Là tu thân, tu tâm, cái gì gọi là tu thân? Chính là rèn luyện thể phách, ngươi nhìn ta xem, một thùng của ta còn lớn hơn hai thùng của ngươi cộng lại. Còn không phục? Giờ ngươi là hộ pháp đại khuyển của Nhất Chỉ miếu ta, sau này còn phải theo hầu ngã phật, trở thành tả hộ pháp thiên thần. Bây giờ mới chỉ một chút tôi luyện, ngươi khóc lóc kêu gào cái gì?
Phương Chính khiển trách.
Độc lang ô ô hai tiếng, lập tức im bặt. Đoán chừng đang thầm nói: Ta ô ô có hai tiếng, ngươi lại nói nhiều như vậy, ai, số khổ a.
Một người một sói đi tới đốt giữa, Phương Chính gánh hai thùng lớn, Độc lang múc hai thùng nhỏ, một người một sói quay trở lại.
Kết quả lúc về núi, Phương Chính ngẩng đầu một cái, đã thấy mây đen vần vũ kéo tới, rõ ràng là có biến lớn…
- Ai, gió lên, mưa xong cơn này, hẳn là thời tiết sẽ thay đổi. Mùa đông sắp tới, cũng nên dự trữ chút lương thực. Thế nhưng… Ta nên dự trữ gì đây?
Phương Chính lần nữa sầu muộn, trong túi chỉ có một ngàn ba trăm đồng, nhìn thì không ít, nhưng tiêu ra cũng không được nhiều. Quan trọng nhất là, hắn không thể xuống núi mua đồ!
- Thôi, trở về liền gọi điện cho Đàm gia gia, nhờ bên đó hỗ trợ mua đồ dự trữ mùa đông.
Phương Chính thầm nói.
“Hữu nghị nhắc nhở, tiền đã dính nguyện lực, không thể dùng để mua phàm vật. Người khác đưa tới, đó là duyên phận, không được đem đi mua đồ!”
“Ta cái đậu xanh rau muống, còn muốn người ta sống hay không!?”
Phương Chính thầm mắng to, ngoài miệng lại nói:
- Ngươi đùa ta sao? Giờ là mùa đông, còn phải ba, bốn tháng nữa mới qua! Ta chỉ có hai túi gạo, ngươi muốn ta chết đói chết rét sao?
“Túc chủ có thể nghĩ cách khác.”
-----------
Phóng tác: xonevictory