Chương 230: Chuyển Vận Công Đức
Phương Chính cười nói:
- Thí chủ trượng nghĩa cứu người, đoán chừng là sẽ được biểu dương.
Vương Hữu Quý cười ha ha, hiển nhiên là hắn cũng nghĩ như vậy. Lúc cứu người thì không nghĩ nhiều như vậy, nhưng cứu được rồi, sau đó có chỗ tốt, ai mà không cao hứng?
Vương Hữu Quý một cước giẫm chân ga, chở theo Phương Chính và Hầu Tử rời đi.
Thôn dân đứng trên cầu nhìn thấy người được cứu rồi, cũng nhẹ nhàng thở ra, chuyện ai nấy làm đi. Trong đó có mấy người mang xe đạp của Hồng Thiên Kiệt và Hồng Thiên Hỉ để qua một bên, sau đó mấy người ngồi xổm ở đó nói chuyện phiếm, cãi nhau gì đấy, hiển nhiên là đang trông xe cho hai anh em Hồng Thiên Kiệt, Hồng Thiên Hỉ.
Nhưng mà, trên xe cấp cứu.
- Y tá, tôi nói chính là... Hắt xì... Thật! Thật sự là Ma Da đưa chúng tôi lên.
Hồng Thiên Kiệt hét lên, y tá chỉ cười ha ha, có quỷ mới tin hắn.
Hồng Thiên Hỉ nói:
- Em trai tôi không nói dối đâu, lúc tôi lặn xuống nước đã nhìn thấy hắn, một hòa thượng toàn thân màu trắng, đáng tiếc là không thấy rõ mặt mũi thế nào.
Y tá hé miệng cười nói:
- Hai anh là đại anh hùng cứu người, chúng ta có thể đừng nói chuyện ma thế này được không? Không buồn cười gì đâu nha.
Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt trực tiếp bó tay rồi, đầu năm nay, nói thật vậy mà không ai tin.
Cô gái thì nằm ở trên giường, được kiểm tra kỹ càng hơn nhiều, lúc này cô gái cũng tỉnh, nói theo:
- Thật sự có quỷ, hắn nắm chân tôi, thật là đáng sợ.
Hồng Thiên Kiệt khẽ đảo hai mắt nói:
- Chị đại a, tháng ba tháng bốn trời lạnh thế này, cô không có việc gì lại đi nhảy sông làm gì chứ... A a... Hắt xì! A?
Cô gái nói:
- Có thể sống tiếp thì có ai muốn chết đâu a...
Nói xong, cô gái trở mình, không lên tiếng.
Hồng Thiên Kiệt chẹp miệng nói:
- Vậy cô sẽ không nhảy sông một lần nữa chứ?
- Không nhảy.
Cô gái nói.
- Nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Hồng Thiên Kiệt nói.
Cô gái nói:
- Dưới sông có quỷ, quá đáng sợ... Muốn nhảy cũng không nhảy sông này...
Hồng Thiên Kiệt: "#…"
Đến bệnh viện, tin tức truyền đi, người nhà của cô gái cũng tìm tới, kết quả lại khiến cho Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt vô cùng buồn bực, lý do cô gái này nhảy sông tìm chết, vậy mà chỉ là bởi vì chia tay với bạn trai! Được người nhà khuyên bảo, cuối cùng cô gái cũng nghĩ thông suốt rồi. Nhất là khi cô biết được bởi vì cố gắng cứu cô mà Hồng Thiên Kiệt và Hồng Thiên Hỉ kém chút đã mất mạng, càng hoảng sợ đến nỗi một thân mồ hôi lạnh. Đợi đến lúc cô muốn tìm hai người để báo ân, kết quả là hai người đã sớm xuất viện, đi mất rồi.
Mà giờ khắc này, Phương Chính cũng đang tự hỏi một vấn đề.
Phương Chính hỏi:
- Hệ thống a, lần này bần tăng cứu được ba người, có phải là lại có thể rút thưởng một món lớn hay không?
"Có thể, nhưng mà ngươi xác định rút thưởng ngay bây giờ sao?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Tạm thời chưa rút, chờ ta trở về tắm rửa thay quần áo, bái Phật cầu may, tăng vận may lên cao nhất rồi lại nói. Đúng rồi, hỏi ngươi một vấn đề khá là thực tế, ta cứu người, làm việc tốt là có công đức, còn có thể rút thưởng, chỗ tốt nhiều hơn. Nhưng còn những người giống như hai anh hùng vừa rồi, bọn họ làm việc tốt, có thể có chỗ tốt gì a? Nếu không phải lần này có ta ra tay, bọn hắn đã thê thảm rồi. Cứu người không được, còn mất luôn tính mạng.
"Mỗi người đều có tam tai ngũ kiếp, bất kỳ ai cứu người cũng đều sẽ có công đức, người có công đức lớn, sẽ tự động triệt tiêu đi một chút tai nạn. Đồ vật này bình thường là nhìn không ra... Nhưng mà, nếu có người vì làm việc thiện mà mất đi tính mạng, công đức của hắn sẽ được chuyển giao cho người nhà, đời sau. Đồng thời, lúc tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, cũng sẽ được ưu tiên luân hồi thành một người tốt, kiếp sau được thoải mái hơn." Hệ thống nói.
Phương Chính gãi gãi đầu nói:
- Đây đều là hư ảo a? Tam tai ngũ kiếp trong tương lai ai có thể nói rõ ràng? Chuyển giao cho người nhà càng là không nhìn thấy không chạm tới, hơn nữa, xem tin tức, đời sau của rất nhiều liệt sĩ chưa chắc đã có cuộc sống tốt hơn, thậm chí còn có nhiều tai nạn.
Hệ thống nói: "Cái ta nói chỉ là tác dụng của công đức, cái ngươi nói, nó dính đến rất nhiều đồ vật, phương diện. Công đức sẽ bị nghiệp lực triệt tiêu, có lúc, sự tình ngươi cho là đúng, chưa chắc đã là đúng, làm việc là sẽ sinh ra nghiệp lực. Đây là chuyện người bình thường khó mà tránh khỏi, nhưng mà trong cách nhìn, giá trị quan của người bình thường, chuyện này cũng không có sai. Cho nên, Ngã Phật gọi Hồng Trần là Địa Ngục, thùng nhuộm, không để ý là sẽ lây dính một thân nghiệp lực mà không hề hay biết."
Phương Chính nghe vậy, giật nảy mình:
- Ngươi nói cái này... Tiêu chuẩn này của ngươi và giá trị quan của mọi người là không cùng hướng, có vẻ như cũng không đúng? Tu Phật tu tâm, cũng là tu thân, ngươi trực tiếp xem người là Phật... Chẳng phải thiên hạ đều là ác nhân?
"Dĩ nhiên không phải, người tốt làm chuyện tốt vượt xa làm chuyện xấu. Công đức lớn hơn nghiệp lực là tất nhiên, ngay cả người bình thường, cũng là công tội bù nhau. Chỉ có người ác mới bị một thân nghiệp lực, không vào luân hồi, chỉ vào Địa Ngục." Hệ thống nói.
Phương Chính dường như có điều suy nghĩ, nói:
- Có chút hiểu được, thế nhưng mà, thật sự không có chỗ tốt thực chất nào sao? Nếu không, người tốt làm chuyện tốt cũng quá thua lỗ đi.
"Công đức nhiều, sẽ chuyển vận, ví dụ như hai người vừa rồi, có cơ hội ngươi hãy cẩn thận nhìn xem bọn hắn, ngươi sẽ rõ ràng một vài điều." Hệ thống nói đến đây, có chút dừng lại, nói tiếp: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể giúp bọn hắn một chút."
- Ách? Giúp thế nào?
Phương Chính ngây ngẩn cả người, hắn chỉ biết là hắn có thể lừa gạt người, không nghĩ tới còn có thể giúp người?
"Tự ngươi lĩnh ngộ đi." Hệ thống nói xong cũng biến mất.
Phương Chính không còn gì để nói, tên này quả nhiên là không đáng tin cậy. Khi đang nói chuyện, đã đến phía ngoài sơn môn của Hồng Nham tự, Phương Chính dẫn theo Hầu Tử xuống xe gắn máy, Vương Hữu Quý thì chạy thẳng đến ủy ban thôn Hồng Nham.
Đây không phải lần đầu tiên Phương Chính tới Hồng Nham tự, nhưng mà hắn phát hiện, mỗi lần tới Hồng Nham tự, nơi này đều có biến hóa mới, càng ngày càng náo nhiệt.
- Phương Chính Pháp sư!
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến, Phương Chính nhìn lại, chính là tiểu hòa thượng Hoằng Tường đã lột xác. So với trước kia, Hoằng Tường bây giờ đã ít đi mấy phần nhanh nhạy, nhưng trong mắt lại nhiều hơn mấy phần ánh sáng trí tuệ thông suốt tỉnh ngộ, hiển nhiên là từ sau lần trước nghĩ thông suốt hết thảy, cả người đã càng lúc càng giống một tăng nhân.
Sau khi trải qua sự kiện Nhất Vĩ Độ Giang lần trước, Hoằng Tường đã triệt để tỉnh ngộ, bởi vậy càng vô cùng tôn kính Phương Chính. Nghe nói Phương Chính sẽ tới tham gia Pháp Hội, gần như là ngày nào hắn cũng đến trước cổng chờ đợi, nếu không phải là bản thân hắn đang có nhiệm vụ, đã sớm chạy tới chùa Nhất Chỉ đón người.
Trong lòng hắn, Phương Chính như là Phật sống, bây giờ nhìn thấy Phương Chính, tự nhiên là cao hứng vô cùng, vội vàng tiến lên chào hỏi.
- A Di Đà Phật, Hoằng Tường Pháp sư, đã lâu không gặp.
Phương Chính cũng không kiêu ngạo, mặc dù hắn là chủ trì, địa vị cao hơn một tiểu sa di như Hoằng Tường nhiều. Nhưng mà theo Phương Chính, hai người cũng chỉ khác biệt chùa chiền mà thôi, không có gì có thể cao ngạo.
- Phương Chính Pháp sư, hắc hắc, quả thật là đã lâu không gặp. Ân... Trụ trì đang chờ người đấy, để bần tăng dẫn người đi qua.
Lời nói của Hoằng Tường có chút không được mạch lạc.
Phương Chính cũng không để tâm, theo chân Hoằng Tường tiến vào Hồng Nham tự.
Qua khỏi cửa lớn, chính là một tòa đại điện, trong điện cung phụng Kim Thân của Phật Di Lặc bụng bự, cảm giác trong cao lớn thiếu đi mấy phần uy nghiêm, nhiều hơn mấy phần vui cười nhẹ nhõm, nhưng mà xem xét trái phải, bốn tượng thần thân cao to lớn đứng ở hai bên, tượng thần thân mặc khôi giáp, đầy vẻ uy nghiêm, dưới chân giẫm lên tiểu quỷ, trong tay cầm bốn loại binh khí khác biệt, từng người đều uy phong lẫm liệt, Phương Chính biết, đây là Tứ Đại Thiên Vương của Phật môn...