Chương 267: Dụ Hoặc Chi Nhãn
Cô gái này ngửa đầu nhìn cây Bồ Đề, chắp tay trước ngực, yên lặng đọc cái gì.
Phương Chính không nghe, chờ ngay bên cạnh, sau một lúc lâu, cô gái kia mới dừng lại, cười nói với Phương Chính:
-Vị đại sư này, xin hỏi ngài này là Phương Chính đại sư?
Phương Chính sững sờ, khách hành hương đến đây không ít, người biết hắn cũng không phải ít, có điều trước đó chỉ vì quảng cáo, qua lâu như vậy, đã sớm hết “Hot”, Phương Chính thật không ngờ lại có người vì hắn đến đây.
Phương Chính chắp tay trước ngực, nói:
-A Di Đà Phật, chính là bần tăng. Thí chủ tìm bần tăng có việc gì thế?
Phương Chính nói như vậy, đã chuẩn bị tâm thế chụp ảnh chung…
Cô gái này nói:
-Tôi được Đổng Nguyệt Như giới thiệu, tôi gọi là Quan Bình, Phương Chính đại sư, cửu ngưỡng đại danh, chỉ là không ngờ, ngài còn trẻ như vậy.
Phương Chính ngạc nhiên, Đổng Nguyệt Như? Đây là ai? Hoàn toàn chưa từng nghe qua! Phương Chính hỏi dò:
-Quan thí chủ, thí chủ nói vị Đổng thí chủ này, bần tăng cũng không nhận ra, có phải thí chủ tìm nhầm người hay không?
-Ây…
Quan Bình ngây ngẩn cả người, nhìn tiểu hòa thượng trước mắt này, trong lòng của cô kỳ thật cũng bất ổn.
Đổng Nguyệt Như cũng không nói nhiều với cô, chỉ nói là tới đây, có lẽ có thể giải quyết khúc mắc trong nội tâm cô. Bởi cô rất tín nhiệm với Đổng Nguyệt Như, cho nên cô đến.
Thế nhưng vị hòa thượng trước mắt này trẻ như vậy, thấy thế nào cũng không giống một vị đại sư. Loại người này có thể giúp cô? Hay nói cô tìm nhầm địa phương?
Thế nhưng cô nhìn kỹ rồi, nơi này rõ ràng là Nhất Chỉ tự, không sai vào đâu được!
Thế là Quan Bình hỏi:
-Chẳng lẽ nơi này không phải Nhất Chỉ sơn, Nhất Chỉ tự? Chẳng lẽ nơi này còn có Nhất Chỉ sơn thứ hai, Nhất Chỉ tự thứ hai, Phương Chính đại sư thứ hai?
Phương Chính sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu cười nói:
-Đương nhiên không có.
-Vậy không sai, về phần Đổng tỷ… Ân, Đổng tỷ nói thời điểm cậu giúp Phương Vân Tĩnh chữa bệnh, cô ấy ở bên cạnh. Nói như vậy, Phương Chính đại sư còn nhớ?
Quan Bình hỏi.
Phương Chính lần nữa ngây ngẩn cả người, thời điểm chữa bệnh cho Phương Vân Tĩnh, Đổng Nguyệt Như ở bên cạnh?
Lúc ấy bên cạnh không có ai? Chó ngược lại có một đầu, nhưng rõ ràng, con hàng này không phải họ Đổng… Sau đó Phương Chính đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Thế là Phương Chính nói:
-Thí chủ chờ một lát, bần tăng đi hỏi một chút.
Quan Bình khẽ gật đầu, biểu thị có thể lý giải.
Phương Chính trở lại hậu viện, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, nhắn cho Triệu Đại Đồng, Mã Quyên, Hồ Hàn qua Wechat:
-Mọi người có biết người phụ nữ gọi là Đổng Nguyệt Như không?
Kết quả giờ này Mã Quyên còn đang ngủ, điện thoại tắt máy; Hồ Hàn cũng đang ngủ, ngược lại Triệu Đại Đồng thức qua đêm thấy được, lập tức hồi đáp:
-Biết, thời điểm lúc Phương Vân Tĩnh bị bệnh, một đồng học mời bác sĩ tâm lý đến, nghe nói rất lợi hại? Thế nào? Phương Chính đại sư, có vấn đề gì?
Phương Chính xem xét, quả nhiên là thế, thế là trả lời:
-Không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút, cậu mau lên.
Lấy lại điện thoại di động, Phương Chính trở lại tiền viện, Quan Bình đang ngửa đầu lên nhìn con sóc.
-Phương Chính đại sư, chỗ đại sư thật tốt, còn có nhiều động vật nhỏ làm bạn, đến chỗ này của ngài, cả người đều buông lỏng không ít.
Quan Bình nói.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
-Trên núi có chỗ vui riêng, cũng có chỗ khổ riêng. Nữ thí chủ, chúng ta nên nói chuyện chính đi.
Phương Chính hơi gấp, Độc Lang khiêng thùng nước là thùng nhỏ, chủ yếu trông cậy vào chính hắn, đoán chừng muốn xong phải đến trời tối.
Người phụ nữ trước mặt này mặc dù xinh đẹp, nhưng không sánh bằng một phần ba mẫu đất kia trong mắt Phương Chính, đây chính là cái ăn của hắn!
Quan Bình một mặt cổ quái nhìn hòa thượng trước mặt, đây rốt cuộc có phải nam nhân hay không? Chẳng lẽ ở chung với một người phụ nữ xinh đẹp đau đớn như vậy? Làm sao cảm giác hắn đang muốn đuổi cô đi nhanh nhanh lên?
Trong lòng Quan Bình hơi khó chịu, hít sâu một hơi nói:
-Nơi này có tiện nói?
Phương Chính nhìn ngoài cửa, nói:
-Nữ thí chủ nói thuận tiện chính là không ai nghe được, nơi này vẫn tính được.
Quan Bình sững sờ, sau đó gượng cười hai tiếng, nói:
-Cũng vậy, đường đã phong kín rồi, ở đâu có người ra.
Thế là hai người ngồi xuống, Quan Bình nói:
-Phương Chính đại sư, là như vậy, tôi gọi là Quan Bình, hiện tại xem như một diễn viên truyền hình điện ảnh, xuất thân nông thôn gia đình, thời gian qua cũng không tệ. Nhưng gần đây tôi có chuyện phần phiền não, tôi phát hiện một chuyện, nhóm đồng nghiệp bên cạnh tôi rõ ràng không nhiều cát xê bằng tôi, nhưng bọn họ đều có rất nhiều tiền dùng không hết, mua không biết bao nhiêu quần áo và giày dép. Sau này khi tôi nghe ngóng mới biết được, bọn họ đều làm mấy chuyện không nên làm, đổi lấy.
Quan Bình dừng một chút, tiếp tục nói:
-Bọn họ cũng từng khuyên qua tôi, có điều… Tôi thật sự không làm được, nhưng thời điểm ở chung với họ, tôi hoàn toàn không hợp. Bọn họ vĩnh viễn đàm luận về đồ hiệu xa xỉ, đồ trang điểm, mà tôi lại không. Đi với họ, tôi sẽ tự ti, cái này để tôi rất khó chịu…
Đang muốn nói tiếp, điện thoại Quan Bình đột nhiên vang lên, Quan Bình nhìn số điện thoại gọi đến, sắc mặt đột biến, đứng lên nói:
-Thật có lỗi.
Quan Bình bước nhanh đi ra chùa chiền, cầm điện thoại lên, nhỏ giọng nói gì đó, sau đó điện thoại bên kia truyền đến tiếng thúc giục, tựa hồ rất cấp bách. Hàn huyên một hồi, Quan Bình cúp điện thoại, đi đến trước mặt Phương Chính, ngượng ngùng nói:
-Thật có lỗi, tôi có chút việc gấp, cần đi.
-A Di Đà Phật, thí chủ đi thong thả. Bần tăng cũng xuống núi gánh nước, cùng nhau đi thôi.
Phương Chính nói xong, xách thùng nước lên, xuống núi cùng Quan Bình.
Trên đường, Quan Bình một mực không nói chuyện, đi nhanh chóng, hoàn toàn gấp, ánh mắt hơi lấp lóe, hiển nhiên trong lòng đang kịch liệt dãy dụa.
Ngay thời điểm Phương Chính chuẩn bị đi gánh nước, Quan Bình bỗng nhiên kêu lên:
-Đại sư, tôi biết một người, hắn rất có tiền, vẫn luôn theo đuổi tôi, tôi có nên đáp ứng không?
Phương Chính sững sờ, lại hỏi hắn chuyện liên quan đến tình cảm, cái này… Hắn chưa gặp phải tình huống như vậy, đi đâu chỉ điểm cho Quan Bình?
Phương Chính chắp tay trước ngực, cười khổ nói:
-Di Đà Phật, thí chủ, nếu bần tăng biết chuyện yêu đương, sẽ không ở trên núi này.
Quan Bình cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
-Thật có lỗi, làm phiền đại sư.
Nói xong, Quan Bình đi, nhìn bóng lưng Quan Bình, Phương Chính khẽ lắc đầu, hắn hiểu tình yêu là cái méo gì!
Phương Chính múc hai thùng nước, lên núi.
Quan Bình xuống núi, có xe đến đón cô, một người phụ nữ đến đây thấp giọng nói:
-Ông chủ Trương lại đến, Quan tỷ, chị rốt cuộc có đáp ứng hay không? Người ta rốt cuộc từ ngàn dặm đi đến đây, hoa hồng đều chất thành núi, thành tâm hay không thành tâm, cái này còn chưa đủ?
Quan Bình cúi đầu, không nói chuyện.
Xe trực tiếp lái đến sân bay huyện Tùng Vũ, sau đó vài phút có tiếng động cơ máy bay từ trên bầu trời truyền đến, Quan Bình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc trực thăng từ trên trời hạ xuống, sau đó một thân ảnh quen thuộc từ trên máy bay đi ra, một đường chạy đến trước mặt Quan Bình.
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long