Chương 327: Rút Thưởng
Phương Chính ngạc nhiên:
- Hả? Có nước? Ở đâu?
Hồng Hài Nhi chỉ vào một ngọn núi xa xa nói:
- Phía nam có một con sông nhưng bị núi chặn, nước sông không chảy vào được. Nếu như có thể đào qua núi thì vấn đề nơi này sẽ được giải quyết. Trước người bảo con đi hô phong hoán vũ, con bay lên đỉnh núi, nhìn thấy bên kia có người đang thi công, hình như là đào đường hầm.
Phương Chính mắt sáng lên, chạy đi tìm Lôi thôn trưởng, hỏi thăm tình huống.
Lôi thôn trưởng gật đầu nói:
- Đã đào đường hầm gần một năm, thị trưởng đã từng tới thôn chúng tôi, mà cũng có nhà khoa học đến nói nơi này thích hợp trồng trọt cái gì, chỉ cần có nước là sẽ ổn thỏa. Tôi không hiểu lắm... nhưng hình như công trình đang gặp rắc rối, không đủ tiền nên vẫn cứ để ngỏ. Haiz, nói thật thì cũng không biết lúc nào nước mới có thể chảy qua.
Phương Chính nói:
- Nước tràn vào thì không có nguy hiểm gì sao?
- Không đâu, trước kia thôn chúng tôi có nước, có sông, chỉ cần nước chảy qua là sẽ vào đường sông, không tạo thành nguy hiểm gì.
Lôi thôn trưởng giải thích, đúng lúc này có người tìm hắn, Lôi thôn trưởng cáo từ rời đi.
Phương Chính nhìn về phía Hồng Hài Nhi, nó đau khổ nói:
- Sư phụ, người không cần nói, chuyện nặng nhọc lại là con làm chứ gì?
Phương Chính vừa muốn mở miệng, chợt nghe tiếng hệ thống nhắc nhở.
- “Nhắc nhở ngươi một chút, ngươi cứu được Hạ Minh, có thể rút thưởng một lần. Mặt khác, đào đường hầm tạo phúc một thôn là đại công đức. Nếu như ngươi để Hồng Hài Nhi đi làm, như vậy công đức thuộc về hắn, cùng lắm chỉ ăn hôi được một chút mà thôi. Làm thế nào, tự ngươi xem đi.”
Phương Chính nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc cánh tay, vỗ vỗ Hồng Hài Nhi nói:
- Đồ nhi, vi sư thiện lương như vậy sao lại ép buộc con chứ? Đi tìm cho vi sư dụng cụ, vi sư muốn lên núi đào núi!
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Phương Chính nói:
- Sư phụ, người chắc chứ?
- Đương nhiên! Vi sư muốn tự tay đào đường hầm, tạo phúc một phương. Đừng nói nhảm, mau đi đi.
Phương Chính đẩy Hồng Hài Nhi đi, nó gãi gãi đầu đi tìm cuốc chim.
Mà Phương Chính thì bắt đầu rút thưởng:
- Hệ thống, bắt đầu rút thưởng!
- Đinh! Chúc mừng ngươi thu hoạch được một chuỗi Thiền tông phật châu!
- Phật châu?
Phương Chính ngây ra một lúc, sau đó trước mắt hiện lên một đoàn Phật quang, một chuỗi phật châu được chế tác từ Phật môn thất bảo kim, ngân, lưu ly, San Hô, xà cừ, xích châu, mã não, tổng cộng mười tám khỏa tràng hạt rơi vào tay hắn!
Phương Chính xem xét, lập tức giật nảy mình!
Trên thị trường có thể nhìn thấy phật châu, rất nhiều chuỗi đều là làm bằng gỗ, cũng có một số cao cấp hơn làm từ hạt Bồ Đề nhưng làm từ Phật môn thất bảo thì gần như không có! Bởi vậy có thể thấy được, chuỗi phật châu này trân quý thế nào. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu thật sự có một ngày lăn lộn ngoài đời không nổi nữa, chỉ cần bỏ một viên ra bán, chắc là sống đủ mấy năm.
- Đây chính là bảo bối Phật môn, nếu ngươi dám bán, haha... ngươi sẽ biết cái gì gọi là đau khổ.
Hệ thống cười nham hiểm.
Phương Chính nghe tiếng cười kinh dị ấy, quả quyết từ bỏ suy nghĩ kia. Hắn tò mò hỏi:
- Hệ thống, sao chỉ là một chuỗi hạt cầm tay, vì sao không cho cả một bộ? Như là vòng tay hay vòng cổ?
- Ngươi nghĩ thì hay lắm, tràng hạt chính là một trong Phật môn Tam Bảo, ngươi có thể có được đã là thiên đại may mắn, còn muốn cả bộ? Chuỗi tràng hạt này không phải đồ bình thường mà là bảo bối Thiền tông, mười tám viên phật châu tục xưng "Thập bát tử", trong cái này cái gọi là "Thập bát" chỉ là "Thập bát giới", tức lục căn, lục trần, lục thức chi giới! Mười tám hạt phật châu, mỗi một hạt đều có thể trợ giúp ngươi thi triển một lần Thần Thông, nói cách khác, Thần Cảnh thông không đáng tin cậy của ngươi ấy, một khi dùng phật châu thi triển là có thể tiêu hao hết phật lực của một viên phật châu, giúp ngươi tùy ý thi triển một loại Thần Thông! Ngươi muốn hô phong hoán vũ là có thể hô phong hoán vũ, ngươi muốn Tát Đậu Thành Binh là có thể Tát Đậu Thành Binh! Nhưng một khi tiêu hao hết phật lực thì lại khó bổ sung. Tính theo lượng hương hỏa của ngôi chùa nho nhỏ kia thì không mất mười năm tám năm cũng đừng hòng đủ một viên phật châu.
Phương Chính nghe xong, càng thêm ghét bỏ mà nói:
- Hệ thống huynh, ngươi cũng quá keo kiệt. Ta biết tràng hạt trâu bò thật, nhưng tràng hạt cũng có rất nhiều loại mà? Số hạt cũng có nhiều có ít chứ? Mười tám viên của tôi so với Quan Âm Bồ Tát cùng Thập Phương, tam thế, Lục Đạo hết thảy chúng sinh là nhiều ư? Ta nhớ nhiều nhất hẳn là một ngàn lẻ tám mươi hạt phật châu đi... Nếu không ngươi đổi cho ta?
- Đổi cũng được, đổi cho ngươi mười bốn viên thì sao?
- Coi như ta chưa nói gì!
Phương Chính quả quyết từ bỏ, hắn cũng biết tranh luận với tên hệ thống keo kiệt này chỉ tổ lãng phí thời gian. Hồng Hài Nhi còn chưa về, hắn thật sự có thời gian lãng phí, mà ngộ nhỡ thành công thì sao? Nghĩ đến tác dụng của hạt châu, Phương Chính thèm nhỏ dãi tràng hạt có một ngàn lẻ tám mươi hạt phật châu đó! Đó mới là trâu bò thực sự!
Tuy nhiên nghĩ tới chiều dài của tràng hạt một ngàn lẻ tám mươi hạt phật châu, hắn lại nhếch nhếch miệng. Bình thường chắc chỉ có ở pháp hội trọng đại, đắc đạo cao tăng mới có thể lấy ra làm trang sức. Bình thường, căn bản không ai mang, mang theo làm gì? Đeo trên cổ cả một đống, từng vòng từng vòng, nghĩ đã thấy quái lạ rồi...
Phương Chính đang suy nghĩ lung tung, Hồng Hài Nhi trở về, thằng nhóc đi mượn một cái cuốc, nó không khiêng, càng không ôm mà kéo thẳng qua, đi đến đâu trên đất lại vạch ra vết dài.
- Sư phụ, con mượn được cuốc rồi, người tới đi.
Hồng Hài Nhi loảng xoảng một tiếng, ném cái cuốc lên trước.
Phương Chính ha ha cười nói.
- Đồ nhi, rất có năng suất ha.
Hồng Hài Nhi nói:
- Đương nhiên ạ!
- Tốt, đi, trả về đi.
Hồng Hài Nhi:
- 43% $#...
Cuối cùng, Hồng Hài Nhi vẫn phải khuất phục dâm uy của Phương Chính, bực bội vô cùng đi trả cuốc, rồi mang theo Phương Chính bay ra ngoài núi.
Phương Chính nhìn dãy núi phía, lại nhìn vị trí đường hầm đối diện, hít sâu một hơi, xuất ra tràng hạt, yên lặng thi triển lên Thần Cảnh thông, sau một khắc trong đầu thêm một cái Thần Thông hắn cần:
- Khai sơn!
Phương Chính suy nghĩ, chỉ xuống núi và nói:
- Mở!
Rồi dãy núi rung lên ầm ầm...
Bên kia núi, các công nhân đang làm việc thì cảm thấy ngọn núi rung lên, vội vàng kéo còi báo động, cao giọng la:
- Động đất, động đất, mau chóng rút khỏi đường hầm!
Công nhân trong hầm thì trợn tròn mắt! Họ đang đào vào trong, kết quả đường hầm đột nhiên chấn động rồi tảng đá vỡ nát, rơi xuống đất, đường hầm tự mình kéo dài về phía trước! Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy tiếng, hoặc chỉ mấy phút, vài giây mà thôi!